Bà kinh ngạc đưa mắt nhìn sang, đó là giọng nói phát ra từ 1 cô
nương diễm lệ, nàng có đôi đồng tử đen láy như lưu ly, làn da
trắng hồng, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt được kẻ sắc sảo, trên
người mang 1 thân váy đỏ. Cao quý, tuyệt trần.
Mạc Tĩnh cũng đưa mắt nhìn theo.
Đây là ai? Tại sao cô không cảm nhận được khí tức của nàng ta?
Có độc! Nhất định có độc!
"..."
Tiểu thư, bị gì mà cứ nhìn con cái nhà người ta là kêu có độc vậy?
Ta thích! =)))
"..."
Nàng ta mang lại cho cô 1 loại cảm giác không mấy thoải mái, kiểu
giống Lâm Mạc Châu nhưng cũng không giống, chút giống Yến Thanh
Hoa cũng có chút không giống..... cô nương này, tuyệt đối không
tầm thường!
- Huân nhi, con nói như vậy là thế nào? - Lục Mân Canh lên tiếng.
Lục Hanh là Nhị hoàng tử, năm nay 26t, đã cưới thê tử tên Úc Noãn
Huân, vậy người đang nói chính là công chúa nước Nguyên?
2 năm trước, Lục Mân Canh và vua nước Nguyên gắn dây tơ duyên cho
Lục Hanh và Úc Noãn Huân, liên kết 2 nước với nhau. Đây là cuộc hôn nhân thương mai. Vô nghĩa.
Mạc Tĩnh
là 1 người hiện đại, cô quan niệm hôn nhân là 1 xây dựng bền
vững được vun đắp giữa tình yêu và tình dục. Tình yêu mà không có tình dục thì chẳng khác nào tình đồng chí. Như cô là do
hoàn cảnh bắt buộc, cô chỉ cần dùng thân phân Lục tứ phu nhân 2 năm nữa, 2 năm sau cô có cách để bước ra khỏi cái vỏ này.
Còn đối với Úc Noãn Hân, đã liên hôn tức là không thể ly hôn, cả
đời chỉ có thể ở cạnh Lục Hanh dù có yêu hay không. Nghe nói
cách đây 2 tháng vừa tổ chức sinh thần 1 tuổi cho đứa con gái
mới chào đời. Có thể làm chuyện đó với người mình không hề
có tình cảm, nó quá vô nghĩa...
- Huân nhi, tại sao con lại nói như vậy? - Lục Mân Canh nghi hoặc hỏi.
-Phụ hoàng, điều này không phải nên hỏi Tĩnh muội sao?
Hở?
Cái quái gì lại đến cô rồi?
Nằm không cũng trúng đạn à!
Mọi người đều chuyển tầm mắt sang Hàn Mạc Tĩnh, cô chỉ cười nhẹ nói:
- Lục Nhị phu nhân, cô đây là đang ám chỉ điều gì?
Úc Noãn Huân quay sang nhìn nàng, nói:
- Tĩnh muội, tại sao trong trà có bột ngứa không phải nên hỏi người dùng trà sao?
Mạc Tĩnh liền cười lớn, cô lên tiếng:
- Ta dùng trà chứ đâu phải kẻ pha trà? Người rót trà cũng hẳn
biết tại sao chứ? Vậy tại sao Lục Nhị phu nhân không hỏi Yến
phu nhân? Xem tại sao lại có bột ngứa trong đó?
Úc Noãn Huân dừng giây lát, lại nói:
- Tĩnh muội, không ai lấy đá đập chân mình, nếu bỏ bột ngứa và lá cây bạch đào không hề có độc chỉ để dọa muội, làm vậy
có lợi gì cho Yến phu nhân? Càng nói muội làm sao biết trong ly có gì lạ mà đổ trà?
Mạc Tĩnh hừ lạnh, cô ngiêng mình đối thẳng nàng ta nói:
- Nhị phu nhân quả nhiên tưởng tượng phong phú. Làm sao ta biết
Yến phu nhân làm như vậy để làm gì? Ta đâu phải thần thánh
biết ai nghĩ gì, ai sẽ làm gì? Lại nói, trà này là người lạ ta không quen mời ta, ta muốn uống thì đã sao, không muốn uống
thì thế nào? Là sai hay là không đúng lẽ thường?
Úc Noãn Huân im lặng, nàng ta nhìn Hàn Mạc Tĩnh thật lâu, cuối cùng cất giọng nói:
- Phụ hoàng chuyện này ai cũng có thể làm, người không nên chỉ từ 1 phía mà phán người vô tội.
Lục Mân Canh suy nghĩ, Úc Noãn Huân nói không phải không đúng, nhưng
người này là Hàn Mạc Tĩnh, ông thật sự không muốn đắc tội
nàng ta. Dù sao cũng phải cho nàng 1 lời giải thích, bằng
không, nhất định sẽ phá bữa tiệc này đến long trời lỡ đất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT