Nhịn không được, Lục Thất Sinh đưa tay lên, véo nhẹ cái má to tròn ấy, cười nói:
- Phải đấy, mẫu thân ngươi nói đúng rồi, sẽ không ai muốn lấy ngươi đâu!
Hàn Mạc Tĩnh đỏ mặt nhìn cậu thanh niên, đây là lần đầu tiên cô
bị 1 người khác giới không phải cha mình véo má, còn cười với mình đẹp đến như vậy!
Rồi như bị bùa mê, Hàn Mạc Tĩnh cười, lộ ra hàm răng cái có cái không trắng bóc:
- Nếu không ai lấy muội, vậy thì huynh lấy muội nha!
Nụ cười của Mạc Tĩnh sáng ngời như ánh nắng, soi chiếu những nơi u tối của trần gian, rạng rỡ như những tia nắng cuối hè,
chẳng mấy chốc khiến Lục Thất Sinh ngẩn người.
Cậu nhìn cô bé mới quen này, trong lòng bồi hồi xa lạ, thứ cảm
giác này trước nay cậu chưa từng trải qua, rồi càng như ma xui
quỷ khiến, cậu trả lời:
- Được!
Những ngày sau đó, Lục Thất Sinh thường trốn sang hoa viên chơi, cốt
yếu là để được gặp Hàn Mạc Tĩnh. Hai người cùng nhau chơi
trốn tìm, cùng nhau ngắm hoa đào nở, cùng nhau hát.... làm tất cả những việc đẹp nhất, vui vẻ nhất.
Khoảng thời gian đó, đối với cậu hay tôi đều là quãng thời gian khó
phai trong thâm tâm mỗi người. Hai người dần quen thân, cái gì
cũng chia sẻ cho nhau.
Cho đến 1 ngày... Lục Thất Sinh nhận được lệnh đi học chính sự từ Hoàng thượng,
Lục Thất Sinh tương lai là vua, nên Lục Mân Canh muốn đào tạo cậu trở thành 1 nhân tài tuyệt thế.
Lục Thất Sinh lúc đó lên tiếng phản đối cha mình nhưng không thành
công. Thì ra, khoảng thời gian cậu ở cùng với Hàn Mạc Tĩnh đã bị giám sát, hoàng thượng đem chuyện đó ra uy hiếp Lục Thất
Sinh nên cậu không còn cách nào khác là chấp nhận đi học.
Lục Thất Sinh rất buồn. Hôm cuối cùng gặp Mạc Tĩnh, nhìn cô hái
những bông hoa dại trắng ngần, nhỏ xinh, cậu bỗng luyến tiếc
cô.
Ngay khi Hàn Mạc Tĩnh tưởng như Lục Thất SInh sẽ buông mình ra, thì lại nghe thấy 1 câu nói khác:
- Đợi ta mạnh hơn rồi, ta sẽ cướp muội về, Tĩnh nhi!
Rồi như 1 cơn gió, Lục Thất Sinh lao ra ngoài, Hàn Mạc Tĩnh ngơ
ngác, như hoàn toàn không hiểu cậu đang nói cái gì, nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
Suốt cả ngày hôm đó, Hàn Mạc Tĩnh chạy quanh hoa viên, tìm đến những nơi kĩ nhất, nhưng vẫn không tìm ra Lục Thất Sinh.
Chàng trai xuất hiện như 1 tia nắng sớm ấy đã biến mất không chút dấu vết,....
Hàn Mạc Tĩnh, muội mới là tia nắng của ta, là ánh sáng của ta, là tất cả của ta! Mãi mãi cũng là của ta!
Năm đó, Lục Thất Sinh vì
ngai vàng bỏ Hàn Mạc Tĩnh ra đi, 22 năm sau, cậu trở về, nhưng
Hàn Mạc Tĩnh đã bỏ cậu đi rồi.....
Đến cuối cùng, không phải là do ngai vàng, cũng không phải do Hàn
Mạc Na đánh chết Hàn Mạc Tĩnh, càng không phải do Chu Cẩm xuyên không về thân xác này, mà là chúng ta đã bỏ lỡ nhau rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT