Hai người ôm chặt lấy nhau, truyền cho nhau hơi ấm của tình cảm
mãnh liệt. Bọn họ tuy không thể hiện ra bên ngoài như những cặp đôi yêu nhau thắm thiết khác nhưng mà trong thâm tâm bọn họ, vẫn luôn đặt sự an toàn của đối phương lên hàng đầu. Có thể không
nói những lời xa hoa, nhưng... dám thề sẽ bảo vệ nhau suốt
đời.
Đang
chìm đắm trong cảnh đêm yên bình, chợt, từ trên cao, trong bầu
trời đen xuất hiện một tia sáng, bay nhanh xuống chỗ của Chu
Cẩm và Diệp Mặc đang đứng.
Tia sáng chói một cách bốc lửa, với vận tốc nhanh đó, nó đâm
thẳng vào khuôn viên của Diệp gia, tạo nên 1 chấn động nhỏ.
Chu Cẩm và Diệp Mặc đồng thời tránh qua một bên, sau khi tía sáng rơi xuống đất, để lại 1 thân hình con người đang bốc cháy bởi
những ngọn lửa màu đen.
Diệp Mặc ngay lập tức lao tới chỗ thân thể nằm đó, anh cố áp đi
những ngọn lửa trên cơ thể, sau đó lật người lại, giật mình
khi phát hiện ra khuôn mặt quen thuộc, liền thốt lên:
Tử Hân đứng bên cạnh quan sát tình hình, cô để ý đến Diệp Mặc,
liếc mắt qua thì thấy người đang nằm dưới đất, theo bản năng hô lên:
Triết Như xoay người, cô nhìn hết xung quanh, liền tạo nên một lớp lá chắn ảo che đi cảnh bên ngoài. Mặc dù người làm Diệp gia đã
về hết, nhưng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Trong khi ai nấy đều đang bất ngờ vì sự việc, thì trời bỗng nổi
gió lớn. Các cây trong khuôn viên Diệp gia lay động một cách
mạnh mẽ, cát bụi bay hết lên.