Triết Như nhíu mày, nhìn Chu Cẩm từ đằng xa, không khó để phát hiện ra cô ấy đang tức giận, nói:
- Tiểu thư không phải dạng người hay chủ động công kích, tôi nghĩ thứ màu đen đó là có vấn đề!
Hạch Hiền gật đầu, đồng tình đáp:
- Tôi cũng nghĩ như vậy,Chu Cẩm nếu không bất đắc dĩ sẽ không
tùy tiên đánh người, còn nếu như đã chủ động,chắc chắn là có nguyên do chính đáng.
- À phải rồi, lúc nãy khi tôi cảm nhận được có nguồn năng
lượng kì lạ, tôi đã đi theo tới phòng Giang Bách Thần để tìm
hiểu. Nhưng cô biết không, khi tôi nhìn vào hắn ta, tôi không hề
thấy có nguồn năng lượng tương tự đó, anh ta vốn không phải
nguồn gốc phát sinh ra thứ kì dị mà tôi đã cảm nhận được.
Nhưng tại sao tôi lại theo tới phòng hắn ta chứ?
Triết Như híp mắt, nghi ngờ lên tiếng:
- Có khi nào Giang Bách Thần còn bí mật khác hay không? Suy cho
cùng, hắn cũng đã từng giấu chúng ta nhiều như vây!
Hach Hiền gật đầu, cảm thấy khả năng này là cao nhất. Nhưng rồi như nghĩ đến cái gì đó, lại mím môi lẩm bẩm:
- Không thấy được loại năng lực kì lạ đó, nhưng lại thấy 1 thứ
khác.... môt thứ... có đôi chút giống với các cô... là thứ gì
vậy nhỉ?
Đang suy nghĩ, bỗng đằng trước có tiếng hét, Hướng Hàm và Tử Hân
đều bị đánh bật ra, hai cô văng xa đến chỗ khác, đập người
xuống đất.
- Bị nội thương rồi, Khả Hân, Giả Na, giúp tôi dựng hai người họ lên, vận công trị thương!
Chu Cẩm và khí đen kia thì lại đang ở trong cuộc chiến của riêng
mình, hai bên giao đấu, vừa tiến vừa lui, vừa công vừa thủ, rất ngang tài ngang sức!