Triết Như há miệng, cô đảo mắt, rất lâu sâu mới có thể đáp lại:
- Em.. chính là không biết bản thân mình đang sợ cái gì nữa.
Hướng Hàm, cô ấy và Nghê Thiên, đã từng yêu nhau, từng ở bên
cạnh nhau, rồi mới chia xa. Bản thân họ là sợ cái rào cản mang tên "đã từng quen nhau", cái bọn họ sợ là sợ yêu thêm một lần nữa rồi lại để xa nhau một lần nữa.
- Còn Tử Hân, cô ấy sợ mình chính là người em gái mà Hà Thâm
đang tìm kiếm, sợ mình sẽ yêu phải người không thể yêu, có
tình cảm với người không thể có, phạm phải trái cấm mà không
thoát ra được. Còn em? Em có thứ gì để sợ chứ?
Dừng môt chút, Triết Như lại lên tiếng:
- Em đã chứng kiến rồi, yêu nhau, có tình cảm với nhau, không yêu nhau nhưng có tình cảm với nhau, có tình cảm với nhau lại
không thể yêu nhau... rất nhiều.... tình yêu muôn sắc muôn dạng
như vậy, em rốt cuộc thuộc thể loại nào chứ?
- Em với Triết Hạn, ở cổ đại là anh em tốt, lên tới đây là
cộng sự tốt. Em thật sự chưa từng nghĩ đến việc vượt quá
giới hạn này, bây giờ, đột nhiên có cảm giác bản thân đã chạm một chân qua cái ranh giới đó rồi, em thật sự chẳng nghĩ được gì nữa.
-
Người anh em tốt của em, người cộng sự tốt của em, lại bất
ngờ nói có tình cảm với em.... em.... em.... không thể giải
thích nổi. Em chẳng có gì để người khác thích cả!
Chu Cẩm đang lắng tai nghe, khi tới câu cuối cùng, cô đột nhiên bật
cười. Chưa từng nghĩ, Triết Như thông minh và sắc bén ở cổ
đại, tinh tế và mạnh mẽ ở hiện đại, lại có những suy nghĩ
ngây thơ như vậy.
Cô ấy... đang lạc lối, à không... phải nói là đang bối rối với tình cảm của mình mới đúng!
Nhìn Triết Như, Chu Cẩm bỗng lên tiếng:
- Yêu, là một loại cảm xúc rất khó hiểu, chẳng lẽ người khác
có tình cảm với em, thì phải cho em biết trước là " A, anh
chuẩn bị thích em đây" sao? Nó là cảm xúc, nó đến lúc em không ngờ, thâm chí là lúc em không biết nữa cơ. Em nghĩ mình tránh
được sao?
- A
Như, em là môt trong những chòm sao mà chị rất tin tưởng, không
phải bởi vì em giỏi, mà bởi vì em luôn thể hiện bản thân mình rất thực. Bảo Bình, luôn là chòm sao rất trung thực! Và chị
tin, đó là điều khiến em tỏa sáng, và là thứ khiến người
khác yêu thích em!
Triết Như cắn môi, cô chớp mắt, hít sâu một hơi rồi nói:
- Tiểu thư, em không giống chị, chị hoàn hảo, chị mạnh mẽ, chị
can đảm và đầy sức hút. Có thể trong chuyện của em, chị sẽ
có cách nghĩ như vậy, nhưng mà... em không thể nghĩ như vậy
được!
- Mỗi con người trên thế giới này, sinh ra không thể nào giống
nhau hòan toàn về mọi mặt, kể cả là sinh đôi. Chị mãi mãi
không thể giống em, cũng như em mãi mãi không thể giống chị
được. Và nó không phải là điều đáng để em mơ ước.
- Chị có cái tốt, thì cũng có cái xấu, chỉ là chị biết cách để giấu cái xấu đó đi mà thôi! Không ai trên đời này hoàn hảo đươc cả! Và em... em đủ tốt để không phải mơ ước về chị.
- Chị là người ngoài, sẽ cho em những lời nói, những lời khuyên như người ngoài khi nhìn vào sự việc. Đó là điều hiển nhiên!
Nhưng em... chính bản thân em mới là người quyết định. Em là
người sẽ lựa chọn và tự mình bước đi. Vậy nên, đừng nghĩ
rằng chị sẽ làm thế nào, mà hãy thử tưởng tượng rằng, em sẽ làm thế nào!