Đến khi hết thuốc trong miệng, Triết Hạn vẫn chưa thả Triết Như ra, anh càng hôn càng sâu, khiến không khí trong phòng bỗng chốc
thay đổi đến kì lạ.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Triết Như cảm thấy không thể thở được, hô hấp của cô rất khó khăn, khuôn miệng bị thứ gì đó lấp đầy,
không thể đưa luồng khí từ bên trong ra ngoài.
Khó chịu mở mắt, Triết Như mập mờ thấy người trước mặt mình đang ở rất gần sát, thậm chí còn đang hôn cô.
Quá bất ngờ, Triết Như đưa tay lên muốn đẩy Triết Hạn ra, thế nhưng khi cử động cô mới biết tay chân mình đều rụng rời, không còn
chút sức lực.
Đặt hai tay lên trước ngực Triết Hạn biểu thị mình phản kháng, cô yếu ớt cố gắng tách anh ra khỏi người mình.
Ngay lúc này, Triết Hạn như đã cảm nhận được điều đó, anh dần lấy lại lí trí, buông đôi môi của cô ra.
Triết Như mở đôi mắt ngập nước, phả hơi thở nóng hổi vào mặt Triết Hạn, lên tiếng :
Anh đưa tay lên sờ vào đôi môi của cô, chà sát một chút, như đang ngắm nghía thành quả của mình.
Tay Triết Như nắm lấy vai anh, cô thở dốc hỏi lại một lần nữa:
- Anh .... đang làm gì tôi vậy?
Triết Hạn nhìn vào mắt cô, không nhanh không chậm đáp:
- Truyền thuốc, cô ghét tiêm mà?
Triết Như nghe vậy liền lắc đầu, lên tiếng từ chối:
- Tôi không cần, tôi vẫn ổn!
Vừa nói, Triết Như vừa đưa tay lên đẩy anh ra khỏi người mình, nhưng sức lực bé nhỏ lại không thể làm được gì, chỉ như con mèo
nhỏ đang cào cấu vào bức tường.
Triết Hạn cầm lấy tay cô, nói:
- Cô đang sốt, đừng có bướng bỉnh nữa, uống hết thuốc, cô sẽ khỏi bệnh!