Chu Cẩm vốn không thích mấy chuyện phức
tạp thế này, nhưng nó lại liên quan đến Diệp Mặc, cô không thể
không quan tâm tới, huống hồ bây giờ cô và anh ấy đã xác định
quan hệ, dây dưa đến bên gia đình Diệp Mặc là việc không thể
tránh khỏi.
Nghĩ vậy, Chu Cẩm liền lên tiếng:
- Vậy được, ngày mai em đi cùng anh!
Diệp Mặc nghe liền cười mỉm, anh thấp giọng nói:
- Em thật ngoan!!
Nói rồi, Diệp Mặc cúi đầu xuống hôn lên môi cô, hơi thở ấm áp
nhanh chóng bao phủ lấy Chu Cẩm, bàn tay cũng không yên phận mà
lần mò trên cơ thể cô.
Chu Cẩm hơi bất ngờ, cô đẩy người anh ra, lên tiếng:
- Này, em còn muốn ngủ! Anh không được làm bậy đâu!
Diệp Mặc nhếch môi cười tà, nói:
- Trước khi ngủ, không phải nên làm chút chuyện bận rộn hay sao!
- Anh.... - Chu Cẩm không tin được vào bộ dạng của Diệp Mặc bây
giờ, cô không nghĩ rằng anh lưu manh đến vậy. Nhưng khi muốn nói
gì đó thì anh đã kịp lao tới ôm hôn lấy cô một lần nữa, không
cho cơ hội Chu Cẩm mở miệng thêm lần nào....
--------...-----------...--------------
Hạch Hiền rời phòng Chu Cẩm, cô đi dọc hành lang về phía phòng của mình.
Cô tắm rửa rồi sau đó tính leo lên giường ngủ, thế nhưng, một tiếng động phát ra làm cô bất giác tò mò.
Phía cửa sổ tầng 2 của cô, từ bên dưới truyền lên những tiếng kêu
rên kì lạ, dù nhỏ nhưng với khả năng vốn có Hạch Hiền dễ
dàng nhận ra ngày.
Cô nhíu mày, tiếng rên gì kì vậy? Còn là rên giữa ban đêm? Nghe có chút đáng sợ nha...
Nói rồi, Hạch Hiền đi đến bên cửa sổ, cúi người nhìn xuống.
Từ dưới những tán cây đang che lấp đó, lộ ra một thân thể người
con gái nằm co giật trên mặt đất, mà ở phía trên cô ấy, lại
là một mảng màu đen trông vô cùng khủng khiếp đang cố hút hết
sinh lực từ người của cô gái.
Hạch Hiền qua đôi mắt của mình thậm chí có thể nhìn thấy khí tức con người đang bị đào tẩu ra ngoài cơ thể của cô gái, chỉ số
chân nhân trên người cô ấy cũng đang tuột một cách nhanh chóng,
cứ như vậy, tốc độ sẽ rất nhanh chạy về số 0.