Diệp Mặc nghe được từ chính miệng Chu Cẩm nói ra, anh mới cảm thấy an tâm.
Diệp Mặc thuận thế ôm cô vào lòng, Chu Cẩm cũng đưa hay tay ôm chặt lấy anh, trong lòng tự nhủ.
Diệp Mặc, xin lỗi, là em làm anh phải lo lắng nhiều rồi, làm anh
sợ như vậy, làm anh nghĩ nhiều như vậy, nhưng.... thực sự em
chỉ muốn bảo vệ anh, bảo vệ những người mà em yêu quí.
Giết người cũng được, bản thân bị tổn hại cũng không sao, chỉ cần
có thể thấy mọi người an tâm, thấy anh bình yên sống một cuộc
sống vui vẻ, em bằng lòng làm tất cả.
Hơn nữa, còn lời hứa với Phượng Mạc Tĩnh, em phải thực hiện
được, sứ mệnh của cả hai đời Phượng Tịnh Y, Phượng Mạc Tĩnh,
em đều phải làm cả, vậy nên.... Diệp Mặc, anh cố chờ một thời gian nữa thôi, đợi em giải quyết xong mọi chuyện, nhất định sẽ làm người phụ nữ mãi mãi bên cạnh anh, không rời xa nữa!!!
- Phải rồi, em muốn về nhà gặp mẹ và anh hai, dù sao em ở đây
lâu rồi, chắc họ lo lắng cho em nhiều lắm, với lại, em muốn
nói chuyện của chúng ta với họ.
Diệp Mặc gật đầu, anh gần như quên bén mất chuyện này, chuyện Chu
gia vẫn chưa giải quyết xong, lúc này để được bên nhau, cả hai
cần phải gặp mặt để nói rõ.
- Được, vậy để anh sắp xếp đưa em về nhà một chuyến! - Diệp Mặc nhìn cô nói.