Chu Cẩm đi theo Phượng Tình Y về phòng, khi nhìn thấy cô ngồi ngay
chỗ giường con của mình, ánh mắt có chút không đúng lắm thì
phải.
Chu Cẩm theo đà đi đến gần chỗ cô, lúc đó Phượng Tịnh Y lấy từ trong
người ra một bình thuốc màu trắng, đang lúc Chu Cẩm không biết
cô ấy định làm gì, thì đột nhiên Phượng Tịnh Y mở nắp bình
ra, sau đó đổ nó vào chậu nước bên cạnh mình, bột trong bình
vừa tiếp xúc với nước, liền sủi bọt khí.
Chu Cẩm mở to mắt, cô muốn lay lay người Hàn Mạc Tĩnh, nói to:
- Đừng, đừng , Hàn Mạc Tĩnh, con không được rửa nó!! Đừng!!!!
Nhưng không, không một ai nghe được tiếng hét của cô cả, bàn tay cô
cũng chẳng chạm được vào người của Hàn Mạc Tĩnh, cô quên mất
mình chỉ là ảo ảnh mà thôi, không thể nào đụng vào được bất
cứ thứ gì.....
Chu Cẩm vô thức lướt qua nhìn PHượng Tịnh Y, cô muốn nhìn thử xem, Phượng Tịnh Y sẽ phản ứng thế nào.... bởi.... cô ta đang hạ
độc con của mình?????
NHưng khác hoàn toàn với suy nghĩ của Chu Cẩm, cô thấy ánh mắt
PHượng Tịnh Y vô cùng đau khổ khi nhìn Mạc Tĩnh rửa mặt bằng
nước đó.
Nội tâm Chu Cẩm như đang gào thét muốn hỏi.
Tại sao? Tại sao cô còn bày ra khuôn mặt này?
Cô tàn nhẫn hạ độc cả con gái ruột của mình, con bày ra khuôn mặt này cho ai xem chứ?
Chu Cẩm không hiểu nổi, cô cứ tưởng, cô gái này rất tốt đẹp chứ? Nhưng..... cô đã nhìn sai rồi ư?? Cô ta.... hạ độc cả máu mủ
của mình.... điều đó tàn nhẫn biết bao nhiêu chứ?
Phượng Tịnh Y nuốt ngụm nước bọt, ánh mắt đung đưa, cô lên tiếng nói:
- ĐƯợc rồi, rửa như vậy được rồi, con nằm xuống ngủ tiếp đi!!!
CHu Cẩm chưa bao giờ hơn lúc này muốn chạy đến và hỏi rõ ràng
với Phượng Tịnh Y, tại sao cô lại làm như vậy? Tại sao cô có
thể làm ra loại chuyện đó, cô không thấy đứa bé này rất đáng
yêu sao? Nó là con của cô đó!!!
Nhưng.... dù nội tâm Chu Cẩm muốn thế nào, thì Phượng Tịnh Y cũng không nghe được, cô ngồi trên giường nhìn ngắm Mạc Tĩnh ngủ rất
lâu...
Phượng Tịnh Y đưa tay sờ mặt Mạc Tĩnh, lên giọng lầm bẩm:
- Tĩnh nhi của mẹ, mẹ chưa bao giờ muốn làm đau con, nhưng lần
này, bắt buộc mẹ phải làm như thế, hãy tha thứ cho mẹ, Tĩnh
nhi!!!!
Nỗi khổ gì mà lại đem con mình ra hạ độc chứ?
Phượng Tịnh Y ngăn những dòng nước mắt và tiếng nấc truyền ra, cô đưa ngón tay lên trán Mạc Tĩnh, nói nhỏ gì đó, rồi từ trên người đứa bé, hiện lên hàng loạt những mụn nhỏ, đầy nước.
Chu Cẩm đưa tay lên che miệng, là ghẻ sao?? Sao lại đáng sợ như vậy!!!
Ghẻ nổi khắp người Mạc Tĩnh, không chừa một chỗ nào, đợi đến khi hoàn toàn lấp đầy, Phượng Tịnh Y mới buông tay ra.
Cô vuốt ve mái tóc của Hàn Mạc Tĩnh, nói:
- Tĩnh nhi, hãy mạnh mẽ và kiên cường, hãy là một người tốt,
con nhé!!! Đừng từ bỏ cuộc sống này dù nó có khó khăn và
gian khổ ra sao, dù là... không có mẹ, cũng hãy trở thành một
con người tốt, một Phượng Hoàng tốt!!!
- Hãy đi tìm tiếp hậu duệ của chúng ta, người ấy sẽ thay đổi
vận mệnh của của thế giới này, và cũng hãy.... sống thật
tốt!!!
Phượng Tịnh Y lấy từ trong người ra một viên thuốc màu đen, cô bỏ nó
vào trong miệng mình, nhanh chóng nuốt xuống.
Khi nhìn vào Hàn Mạc Tĩnh, ánh mắt vẫn đong đầy tình yêu với cô gái nhỏ bé của mình.
- Tĩnh nhi, dù trên thế giới này không ai cần con, không ai yêu
con, con cũng phải yêu lấy bản thân mình, đừng vì người khác
mà thay đổi. Mẹ.... yêu con!!!
Nói rồi, như một lời cuối cùng, Phượng Tịnh Y nhắm mắt, ngã
xuống giường..... dấu ấn hiện trên trán biến mất, như kết thúc phần đời nghiệt ngã của cô, mãi không tỉnh lại.....
Chu Cẩm nhìn cục diện diễn ra bất ngờ, tay cô vẫn gắt gao che
miệng mình, cô chưa từng ngờ rằng.... mọi chuyện sẽ lại diễn
biến đến thế này....