Phượng Hoàng Lửa

Chương 300: Cảm Nhận Của Bảo Bình!


...

trướctiếp

Thần Zues nhìn Asclepius, hai tay ông nắm rất chặt, cực đè nén chính mình lên tiếng:

- Asclepius, lần này ngươi thắng!!!!

Nói rồi, Zeus tạo ra một vòng tròn màu vàng, bao bọc lấy mình, rồi biến đi mất!

Thần Zeus rời khỏi giấc mơ của Chu Cẩm, không phải vì ông sợ hãi Asclepius mà là vì ông không muốn làm tổn thương thêm đến cơ thể của Chu Cẩm!

Đòn đánh vừa rồi rất mạnh, ở bên ngoài, hiện tượng cơ thể của Chu Cẩm có lẽ đã bị phản ứng, và nó sẽ gây ra một số co giật về mặt vật lý.

Zeus rút lui, Asclepius đứng đó cười mỉm, cuối cùng thì, ông ta cũng chỉ là một tên ngu ngốc và nhát gan, khi nghĩ rằng, chỉ cần ông ta rời khỏi thân thể Chu Cẩm, thì có thể cứu được người con gái này!!!

Con rắn đang trườn trên người của Asclepius, nó có màu trắng tinh khiết đối lập hoàn toàn với màu tím của Asclepius.

Nó đưa lưỡi của mình thè thè, ý như đang chán nản và buồn rầu trước sự việc lúc nãy.

Ai cũng biết Asclepius chỉ có một loại vũ khí duy nhất khi chiến đấu, và đó chính xác là con rắn này! Việc hắn không đem nó ra sử dụng lúc nãy đã khiến nó rất buồn chán!!!

Một lí do thật.... kinh tởm!!!

Asclepius cười mỉm, nụ cười mê hoặc của hắn đẹp đến quái dị, tựa như một tên sát nhân khát máu vậy, điên dại và..... yêu nghiệt!!

Hắn vuốt ve đầu của con rắn, lên tiếng an ủi:

- Đừng buồn, Ophi, ta đưa ngươi đi gặp một "con mồi" còn ngon hơn tên lúc nãy nhiều! Đảm bảo ngươi sẽ vô cùng hài lòng!!!

Nói rồi, hắn cùng con rắn biến mất, quang cảnh xung quanh vẫn là một bức tranh cằn cỗi và khô héo như thế, nhưng ở phía cuối cùng của bức tranh ấy, có một ánh sáng đang loe lói chập chờn, thứ ánh sáng nhỏ nhoi duy nhất còn sót lại trong màn đêm của bóng tối mạnh mẽ.....

------------...---------...------------

Tử Hân và Giả Na đều đang hết sức để trấn áp lại cơ thể của Chu Cẩm. Không hiểu vì sao thân thể của cô ấy rất lạnh, mặt mũi lại tái mét, tứ chi thì không ngừng co giật, cả người đều đang ở trong tráng thái vô cùng nguy hiểm..

Lúc này, Triết Như trở về bằng máy bay trực thăng, cô vừa sang thăm xưởng chế tạo một chút, nhưng khi nghe Chu Cẩm có chuyện, cô đã cùng Hà Thâm vội vàng quay về.

Triết Như chạy ngay vào phòng, khi thấy Tử Hân và Giả Na đang giữ lấy thân thể co giật của Chu Cẩm, cô liền hốt hoảng chạy đến.

Hà Thâm nhìn sang Hướng Hàm, giờ phút này trên gương mặt thường bình tĩnh của anh đã hiện lên chút lo lắng hiếm thấy, hỏi:

- Hướng Hàm, có chuyện gì vậy? Chu Cẩm bị gì thế?

Hướng Hàm vẫn còn đang rất sợ hãi, cô vò tóc mình, nói:

- Tôi không biết, lúc tôi vào thì CHu Cẩm đã như vậy rồi, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra cả!!!

Nhìn vẻ hoảng loạn của Hướng Hàm, Hà Thâm nắm lấy hai vai cô, ép cô nhìn vào mặt mình:

- Hướng Hàm, cô nhìn tôi này, bình tĩnh lại đi! Kể cho tôi nghe, tất cả mọi chuyện thật chi tiết, có được không?

Hướng Hàm nuốt nước bọt, cô thở ra và hít vào đều đặn, cố gắng để điều chỉnh hơi thở của mình, nói:

- Tôi nhận được điện thoại của Diệp tổng, anh ấy nói tôi vào phòng Chu Cẩm xem thử, bởi vì cô ấy đã ngủ quá lâu rồi! Khi tôi mở cửa bước vào, tôi thấy Chu Cẩm nằm thẳng, đắp kín chăn lên tới đầu, tôi lên tiếng hỏi nhưng cô ấy không trả lời lại. Sau đó.... sau đó... tôi đến gần và giật mạnh chăn ra ngoài, thì thấy.... thì thấy.....

Kể tới đây, Hướng Hàm lại nhớ lại khi cô nhìn vào Chu Cẩm đang bất tỉnh lúc nãy, một nỗi sợ hãi tiếp tục dâng lên, làm cô hoảng loạn.

Hà Thầm tiếp tục vỗ về cô, làm cô bình tĩnh lại, lên tiếng:

- Từ từ thôi Hướng Hàm, cô đã thấy gì?

Hướng Hàm nhìn qua Chu Cẩm, nước mắt bắt đầu trào ra, nói:

- Tôi thấy người cô ấy tím ngắt, mặt thì trắng bệch, tay chân thì run lên cầm cập. Lúc đó tôi rất hoảng sợ, tôi gọi lớn tên "Chu Cẩm" rất nhiều lần, nhưng cô ấy như không hề nghe thấy, vẫn không tỉnh lại. Sau đó, tôi không biết làm gì cả, nên đã hét lên gọi Tử Hân và Giả Na, sau khi họ vào, thì đột nhiên cơ thể Chu Cẩm co giật nghiêm trọng, người cô ấy nảy lên, tôi... không thể giữ nổi cô ấy!!!!!

Hà Thâm nhìn vẻ mặt đầy sợ hãi của Hướng Hàm, anh biết lúc đó cô ấy chắc chắn đã hoảng sợ rất nhiều, anh liền ôm cô ấy vào lòng, nói nhẹ:

- Hướng Hàm, không phải lỗi của cô, không sao đâu, Chu Cẩm sẽ ổn thôi, không sao đâu!!!

Hướng Hàm ôm chặt lấy anh, vai cô run lên bần bật, một nỗi sợ hãi len lõi từ tận trong trái tim cô, cô.... thật sự rất sợ phải chứng kiến cảnh tiểu thư chết đi một lần nữa....

Hướng Hàm thút thít nói:

- Hà Thâm, tôi rất sợ,.... thật sự rất sợ!!!!

Hà Thâm không biết làm gì, cô gái này thật yếu đuối, và anh không có biện pháp nào để làm cô ngừng khóc cả!!!!

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên, Triết Như bị bật ra khỏi giường khi cô cố gắng muốn chạm vào người Chu Cẩm.

Hà Thâm và Hướng Hàm cũng bất ngờ quay đầu, Tử Hân thấy vậy liền vội chạy đến, cô đỡ lấy người Triết Như, hỏi lớn:

- Triết Như, có chuyện gì vậy???

Triết Như mở to mắt, cô không tin nổi chuyện mình vừa vô tình bị bật ra khi đang cố tới gần Chu Cẩm.

Cô đưa tay lên, giọng nói đầy ngạc nhiên nhìn Tử Hân:

- Tôi.... tôi không chạm được vào người Chu Cẩm!!!!!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp