Phượng Hoàng Lửa

Chương 274: Tôi Không Nhớ!


...

trướctiếp

Tay Chung Tư Hân run lên một chút khi nghe Chu Cẩm nói, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, lên tiếng:

- Chu tiểu thư, cô... thấy tôi rất quen sao?

CHu Cẩm gật đầu, thừa nhận:

- Phải, tôi cảm thấy cô rất quen, nhưng mà.... tôi không nhớ cô là ai cả!

Chu Cẩm có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cô gặp Chung Tử Hân, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng lại nảy sinh cảm giác quen thuộc như thế được nữa!

Quá kì lạ!!!

Vừa nói xong, đầu Chu Cẩm lại choáng váng, cô đưa một tay lên chặn lấy đầu mình, thân thể hơi lắc lư qua lại.

Hướng Hàm hoảng hốt, liền nắm lấy bả vai Chu Cẩm, đỡ lấy người cô, nói:

- Chu tiểu thư, cô dựa vào đây ăn chút cháo cho có sức đi!

Vừa nói, Hướng Hàm vừa lo lắng để Chu Cẩm tựa lưng vào cạnh giường, diups cô cố định thân thể.

Chu Cẩm gật đầu, dừng chủ đề lúc nãy lại, ngoan ngoãn múc canh lên ăn.

Hướng Hàm và Chung Tử Hân len lén nhìn nhau, rồi vả hai cùng gật đầu!

Hướng Hàm nhìn sang Chu Cẩm, cười nói:

- Chu tiểu thư, cô cảm thấy canh này thế nào? Uống ngon chứ?

Chu Cẩm gật đầu, không tiếc lời khen ngời:

- Ừm, ngon lắm! Là cô nấu sao?

Hướng Hàm lắc đầu, chỉ vào Chung Tử Hân, nói:

- Không phải, là Tử Hân nấu đấy! Tay nghề nấu ăn của cô ấy rất khá!

Chu Cẩm cười cười nhìn Tử Hân, lên tiếng:

- Vậy sao! Cảm ơn cô đã nấu cho tôi ăn, Tử Hân!

Chung Tử Hân xua tay đáp:

- Không có gì đâu, Chu tiểu thư đừng khách sáo, đây là việc Diệp tổng giao cho tôi mà, nên làm cả!!!

Nói nhảm một lúc, Hướng Hàm bắt đầu lái sang chủ đề khác:

- Phải rồi, Chu tiểu thư, cô có biết tại sao mình lại ngất không?

Nói đến vấn đề này, tay Chu Cẩm chợt dừng lại, nghĩ về lúc cô nhìn vào mắt người đàn ông tên Nghê Thiên đó, đầu liền truyền đến cơn đau, chính cô cũng không biết là tại sao nữa!

Chu Cẩm nhìn sang Hướng Hàm, nói:

- Tôi... không biết! Lúc đó, tôi chỉ nhớ mình nhìn vào một người đàn ôn, sau đó đầu truyền đến cơn đau dữ dội, rồi sau đó.... xung quanh vang lên rất nhiều tiếng nói của những người kahcs nhau, rất lộn xộn!

Hướng Hàm và Chung Tử Hân một lần nữa nhìn nhau, sau đó quay sang Chu Cẩm, hỏi tiếp:

- Vậy, lúc cô ngất đi, trong mơ.... có thấy thứ gì hay không?

Chu Cẩm nhìn Hướng Hàm, ngây thơ đáp:

- Nhìn thấy gì cơ?? Lúc đó tôi ngất đi rồi, không có thấy gì cả!

Chu Cẩm đương nhiên vẫn còn nhớ đoạn hội thoại kì lạ giữa mình và cô gái mang bộ đồ màu trắng đó, nhưng mà.. cô không muốn nói ra.

Cô còn nhiều nghi vấn, muốn tự mình nghĩ cách giải quyết!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp