Lục Thất Sinh nghe nhưng không trả lời, hắn ngang nhiên quay người đi vào vòng tròn đầy xoáy điện đó.
Phía sau, thân thể Mạc Tĩnh đột nhiên có phản ứng đi theo, khi cô nhận ra thì chỉ có thể nghiến răng mà mắng:
- Lục Thất Sinh, ngươi dùng thuật con rối với ta, bỉ ổi!
Quả thật là vậy, Mạc Tĩnh bị điều khiển đi theo Lục Thất Sinh,
đây không phải là thuật con rối thì còn là thuật gì nữa chứ?
Không ngờ, một tên như Lục Thất Sinh không những biết võ công, còn
biết pháp thuật, bây giờ lại biết cả thuật khống chế, hắn
rốt cuộc có thân phận gì vậy? Làm cho cô không nhìn ra được?
Lục Thất Sinh bị mắng chửi nhưng hắn cũng không hề tỏ thái độ gì, chỉ im lặng bước đi.
Mạc Tĩnh theo hắn đi tới, nhưng vừa đi vào vòng tròn, dòng điện
lập tức từ nhiều phía tác động đến cô, Mạc Tĩnh vô thức la
lên:
- AAAAA!
Dòng điện kích thích thân thể làm Mạc Tĩnh đau đớn, cô có cảm
giác như mình đang bị hàng ngàn dòng điện lan tràn trên người,
khiến tay chân tự động co giật.
- AAAAAAAAAAA!!
Mạc Tĩnh la hét rồi trực tiếp khụy người xuống đất, thân thể bị
thứ đau đớn không tên dằn từ đầu đến cuối. Từng dòng điện đang đốt cháy cơ thể cô. Nó len lỏi đến từng tấc da thịt, từng bộ phận, Mạc Tĩnh như có thể cảm nhận nó lan đến cả những dây
thần kinh trong đầu cô.
Đau đớn.... đau đến mức phát điên.....
Ở những nơi khác,
Lục Mã Tự đang nằm tịnh dưỡng trong phòng, đột nhiên mở mắt bật
dậy, hắn đau đớn ôm lấy ngực, ở nơi đó, có một thứ gì đó
đang dằn vặt trái tim hắn.
Sợi dây liên kết với Mạc Tĩnh làm thân thể hắn cũng bị đau đớn
theo, khi chưa biết chuyện gì đang xảy đến với mình, một vầng
sáng hiện ra, bao bọc lấy Lục Mã Tự, biến đi mất....
Bạch Vũ, Bạch Trúc, Bạch Hiểu và Bạch Hoa, cả Bạch Hương đang ở
phủ Lục Tứ gia cũng có tình trạng như vậy, sợi dây liên kết
chủ - tớ cũng cho họ thấy nỗi đau y hệt Mạc Tĩnh chịu đựng,
và giống Lục Mã Tự, từng vầng sáng hiện ra, bao bọc lấy họ
mang đi.....
Trong hang động, Hạch Hiền cảm giác có sức mạnh phép thuật ở đây,
bà nhíu mày, trong đầu thắc mắc, có người trên núi của bà sử dụng pháp thuật?
Hơn nữa, pháp thuật này rất khác, nó giống....
Hạch Hiền triệu hồi hạc băng, dựa theo tín hiệu pháp thuật mà bay lên đỉnh núi.....
------...---------..-------------------
Mạc Tĩnh chịu đau đớn như vậy khoảng hơn mười phút, khi cô nghĩ
rằng bản thân sắp bị nướng thành than rồi, thì vòng tròn xung
quanh bỗng biến mất, quang cảnh liền hiện ra, lộ phần đỉnh núi Thanh Sơn quen thuộc...
Mạc Tĩnh thở gấp, trán cô chảy đầy mồ hôi, tay vẫn còn vô thức run run.
Lục Thất Sinh đứng trước mặt cô, bây giờ mới lên tiếng:
- Tĩnh nhi, ta chưa bao giờ muốn làm đau muội!
- Muội biết ta yêu muội mà, Tĩnh nhi, ta luôn yêu muội! Ta không
bao giờ làm đau muội! - Lục Thất Sinh tiến lên, nắm lấy bả vai
cô, nói lớn.
Mạc Tĩnh đã không còn sức vẫy ra, hơn hết là cơ thể đang chịu sự
ảnh hưởng từ thuật con rối, không thể làm theo ý mình.
Cô bất lực lên tiếng:
- Ngươi khống chế ta, bắt ép ta, đây là tình yêu của ngươi sao?
Lục Thất Sinh lắc đầu, hắn nhìn cô thâm sâu nói:
- Ta không muốn khống chế muội, nhưng muội không nghe lời ta, ta đành phải làm như vậy!
Mạc Tĩnh khó tin nhìn hắn, nói:
- Ta không nghe lời ngươi? Đó là lí do ngươi làm như thế này với ta à? Đồ bệnh hoạn!
Lục Thất Sinh không tức giận, hắn dùng một tay vuốt ve mặt cô,
vuốt ve cả mái tóc của cô, vô tình lướt qua trán, lau đi cả
những giọt mồ hôi....
- Ta luôn biết muội rất đặc biệt, từ nhỏ muội đã rất đặc biệt rồi, ta ở xa nhưng luôn biết muội làm chuyện gì, xảy ra cái
gì, gặp gỡ những ai, ta biết tất cả những gì bọn người kia
đã làm với muội. Nhưng muội rất mạnh mẽ, muội không bao giờ
khuất phục bọn chúng! - Lục Thất Sinh thâm tình nói.
Nghe vậy, Mạc Tĩnh liền nhíu mày:
- Ngươi.....
Như không quan tâm đến lời nói của cô, hắn trực tiếp lướt qua, tiếp tục nói:
- Muội xinh đẹp như vậy, tốt bụng như vậy, ta luôn muốn đem muội
giấu vào một nơi chỉ để cho ta ngắm nhìn, nhưng mà, những tên
ngoài kia luôn muốn cướp muội từ tay ta! - Vừa nói, ánh mắt
Lục Thất Sinh hiện lên sắc lạnh.
- Nhất là tên Lục Mã Tự đó, hắn luôn luôn là người phá hỏng
chuyện tốt của ta, hắn luôn là rào cản ngăn ta đến với muội.
- Lần lên núi Thanh Sơn đó, ta cầm chân hắn, ngăn cản hắn tìm
muội nhưng hắn cũng thật tài giỏi, có thể vượt qua vô số bẫy
của ta lên được đỉnh núi.
- Kể cả lần ở Tây Vực đó nữa, hắn cũng là người tìm thấy
muội, hắn luôn trước ta một bước, luôn chạy về phía muội trước ta! Thế nên ta phải báo thù hắn, muội hồi sinh hắn, ta liền
dùng thuật con rối điều khiển hắn. Sự hồi sinh từ cõi chết
khiến linh hồn hắn yếu hơn, mới phải chịu khống chế từ ta.
- Nhưng Tĩnh nhi, muội tin ta, ta chỉ muốn muội nhận ra hắn rất
xấu xa, rất đáng ghét, để muội bỏ hắn đi, nhưng mà.... ta chưa
bao giờ muốn làm muội mất đi hài nhi của mình.
Mạc Tĩnh nghe xong liền mở to mắt, trong đôi con người chấn động, không tin nổi lên tiếng:
- Thì ra ngươi .... chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, chính ngươi
đã gây ra mối thù giữa ta và Mã Tự. Là ngươi...... đã giết
chết con của ta, không phải chàng......
Lục Thất Sinh lắc đầu, hắn điên cuồng nói:
- Không, không, Tĩnh nhi, đứa bé đó là tai họa, là nghiệt súc do Lục Mã Tự cho muội, muội không nên mang thai con của hắn.
Trong lòng Mạc Tĩnh bây giờ tràn đầy sóng ngầm, sự tức giận như lên tới đỉnh điểm, cô hét lớn:
- Ngươi là đồ điên! Lục Thất Sinh, ngươi điên rồi, ngươi giết con
của ta, còn dùng người ta yêu nhất để ép ta rời khỏi, làm ta
tổn thương chàng. Ngươi còn dám nói là vì ta, Lục Thất SInh,
ngươi là đồ biến thái, đồ bệnh hoạn, đồ giết người.....
Đúng vậy, Lục Thất Sinh như một tên điên, hắn ở đằng sau âm thầm
làm mọi chuyện, chỉ vì không muốn ai có được Mạc Tĩnh, cũng
không muốn kẻ nào chạm vào cô, thế nhưng.... hắn chưa từng nghĩ chính cách làm của mình đã tổn hại đến cô.
Hắn như một tên biến thái, một kẻ tâm thần trong tình yêu...
- Muội muốn nói ta như thế nào cũng được, nhưng Tĩnh nhi, ta
không thể để muội rơi vào tay kẻ khác. Ta sẽ không để bất cứ
người nào có được muội. Nếu như ta không thể có được muội,
vậy thì... cũng đừng hòng ai có được....
Nói rồi, Lục Thất Sinh bỏ tay ra khỏi người Mạc Tĩnh, hắn lui về sau, giơ dần hai tay lên trời.
Hắn nhắm mắt, khi mở ra, ánh mắt hiện lên màu trắng sáng, trên
trán xuất hiện một chữ cổ, sau đó Lục Thất Sinh hướng mặt lên trời, dùng thuật ngữ nói.