* Xin lưu ý đây là ngoại truyện, và phân đoạn này được dựa theo
lời kể và những suy nghĩ tâm lí của nhân vật Lạc Thập Nhất,
không phải là lời kể của nữ chính hay tác giả*
Có lẽ muội không biết, Lạc Thập Nhất ta, đã để ý muội từ rất lâu rồi...
Như bao đêm canh gác nhàm chán bình thường, đêm hôm đó, ta vẫn ngồi ở trên mái gác, vu vơ thổi sáo cho qua thời gian. Công việc của ta là bảo vệ cho gia chủ an toàn, vậy nên cứ đêm này qua đêm
nọ, ta buồn chán ngồi ngắm trăng ngắm sao, nhưng đêm hôm nay lại
đặc biệt hơn.... bởi có một người đang ngắm ta.
Lạc Thập Nhất ta thổi sáo nghe sao thật bình thường, không lộ sơ
hở gì, thực chất bên trong ta lại đang run lên từng hồi.
Có một người, lại là một người con gái đang nhìn ta, trong vô
thức, ta hay lướt ngang qua nhìn muội, một đôi mắt to tròn như
nai con, ngơ ngác nhìn ta thổi sáo.
Không hiểu sao, cái miệng muội rõ ràng nhỏ đến vậy, lại có thể
há to đến thế, chú tâm nghe ta thổi sáo đến nỗi chảy cả nước
dãi.
Lạc Thập Nhất ta thầm cười mấy lần, nhưng vẫn là không lộ sơ hở thổi sáo tiếp.
Lần bị thương trên núi Thanh Sơn, không biết vì lí do gì, trong
phòng ta mỗi đêm lại xuất hiện một lọ thuốc giảm đau.
Ta có nghĩ mãi cũng không ra, ai lại quan tâm đến vết thương cuả một người hầu như ta chứ?
Vậy nên, ta quyết định rình mò một hôm, lại bất ngờ khi thấy muội lén lút cẩn thận vào trong phòng ta, để lọ thuốc ở nơi
đó...
Ta rất vui, thì ra.... người quan tâm đến ta chính là muội...
Sau dần, khi thiếu phu nhân và gia chủ hòa hợp, ta mới được gần
muội hơn, mới có thể nói chuyện được với muội.
Ta thừa những dịp không ai nhận ra lén lút nhìn muội, muội ngại ngùng, mặt rất đỏ... rất đáng yêu....
Dưới gốc cây anh đào, ta tỏ tình với muội, muội vui vẻ đồng ý, tình đơn phương của ta, đã thành....
Những tưởng thời gian hạnh phúc vui vẻ sẽ cứ thế mà trải qua dài
lâu, ai ngờ được, giờ đây ta và muội lại đứng ở hai đầu ngọn
sóng, không cùng chiến tuyến.
Ngày hôm đó, ta thực bất ngờ vì sao gia chủ lại ra tay với thiếu
phu nhân, nhưng suy cho cùng, người làm việc, phận như ta không
thể chen vào, ta chỉ có nhiệm vụ bảo vệ người an toàn..
Đứng trước mũi kim của muội, ta hoàn toàn không thể rút lui. Không
phải vì ta không sợ, mà là vì.... ta không thể...
Ta không thể để gia chủ của ta có chuyện, còn muội, lại không thể để tiểu thư của mình có chuyện...
Muội ấm ức nói ta tránh ra, nhưng ta không tránh, ta thà để muội đâm mình, còn hơn để muội đâm mũi kim độc vào người gia chủ....
Khi nghe lời nói đó của muội, ta biết, lời nói đó là thật
lòng.... dù thời gian có quay ngược lại, ta tin muội vẫn sẽ
nói những câu như vậy.
Bạch Vũ, không phải vì ta hiểu muội nên mới nghĩ như thế, mà là
vì ta với muội giống nhau, đều yêu chủ nhân của mình hơn đối
phương...
Muội buông ám khí, ta quay lưng bỏ đi, ta biết muội đã khóc....
Ta nghe được truyền âm của muội, muội khóc không phải lớn, mà
ngược lại rất nhỏ, rất yên lặng, nhưng ta biết, lòng của muội
rất đau....
Muội đã đau đến mức không thể khóc lớn được nữa, ta biết, trái tim của muội, đã bị ta làm tổn thương....
Muội biết không, thực ra trong lòng ta cũng rất đau, đau đến mức
không thở được, nhìn thấy nàng khóc, bàn tay ta nắm chặt, nhưng không thể đi đến dang rộng để ôm muội vào lòng, lau đi những
giọt nước mắt đó....
Ta không thể bỏ mặc tất cả.... chạy đến bên muội được...
Ta xin lỗi, Bạch Vũ.....
Giống như muội nói vậy, nếu như thời gian có quay lại một lần nữa,
không chỉ muội vẫn làm vậy, mà ngay cả ta cũng vẫn sẽ đứng
chặn mũi kim của muội, không cho phép nó đâm vào người của gia
chủ.... Vậy nên... dù là thế nào, chúng ta cũng không thể chung đường...
Ta yêu muội Bạch Vũ. Ta xin lỗi, Bạch Vũ....
#Hóa ra không phải là riêng mỗi người Lạc Thập Nhất hay Bạch Vũ
thương thầm nhau, mà là ở một thời điểm nào đó, cả hai đã bị đối phương hấp dẫn, dần dần đã yêu nhau.... Tình giữa họ...
chưa bao giờ là đơn phương, chỉ là do họ tự mình nghĩ rằng
mình đơn phương#
#Tình yêu của Bạch vũ và Lạc Thập Nhất, trong sáng như tình đầu,
ngọt ngào và đáng yêu, nhưng không thể là sự trưởng thành của
tình cuối được. Bởi giữa họ tồn tại một ngăn cách quá lớn,
bọn họ đặt chủ nhân của mình lên trên tất cả mọi thứ, và đó
chính là điều duy nhất trở thành chướng ngại vật cho đối
phương #
# Có
thể tình của hai người không phải là tiếng sét ái tình như
kiểu Lục Mã Tự, không phải tình cảm lãng mạn như cách mà Mạc Tĩnh đã bị Lục Mã Tự cảm hóa, càng không phải trong vô thức
họ thích nhau, mà là.... họ vốn đã để ý nhau quá lâu, dần
dần thứ tình cảm đó biến thành yêu thích, vun đắp cho bọn họ. Vậy nên nó không mãnh liệt, không có trái ngang, càng không có
giông bão khó khăn. Vì vậy, một cơn gió thổi nhẹ, cũng đã đủ
quật ngã hai người#
#Tình yêu là khi cả hai có thể nhìn nhận được đối phương, nếu lúc
đó, một trong hai người chịu bỏ chủ nhân của mình, thì có lẽ
kết thúc sẽ khác đi, nhưng không.... lòng trung thành của họ là quá lớn, nó át đi tình yêu của hai người. Tình yêu mong manh
đó, dễ dàng tan rã, và cuối cùng đã bể vỡ trong đêm.#