Đúng vậy, Mạc Tĩnh chưa bao giờ hận Hàn Mạc Chinh, chính cô luôn
biết điều đó, nhưng cô ấy luôn tỏ ra là mình hận ông ta, thực
chất, thứ mà Hàn Mạc Tĩnh hận chính là sự nhu nhược của
Hàn Mạc Chinh.
Hận ông ta những năm tháng cô thiếu thốn tình cảm của một người
cha, một người mẹ, ông ấy lại quay lưng với cô, cưới một người
khác, hận ông ta những năm tháng cô bị sỉ nhục, đọa đày là ông ta không lên tiếng bênh vực cô, hận ông ta..... xem trọng mẹ con
Lâm Cúc Vân hơn cô.
Thứ cô hận duy nhất chính là cô chưa bao giờ có được một vị trí trong trái tim của Hàn Mạc Chinh!!!
- Những năm tôi sống trong địa ngục, chính sự vô tình nhu nhược
của ông, đã làm cho trái tim của tôi 20 năm trước vẫn chảy máu
đến tận bây giờ.... ông đền bù được không? Trả lại cho tôi được không? Ông nghĩ tôi hận ông có thể làm cho tôi dễ chịu hơn được hay không? - Mạc Tĩnh hét lên, cô nhìn chằm chặp vào đôi mắt
Hàn Mạc Chinh, ánh mắt cô lấp lánh như sao trời, nhưng lại mang
đầy nỗi tuyệt vọng và hận thù với người đứng trước mặt
mình.
- Ông
luôn cho rằng bọn họ vô tội, vậy còn mẹ của tôi, mẹ của tôi
thì sao? Ông chưa từng nghĩ à? chưa từng nghĩ rằng vì sao năm
đó mẹ tôi lại chết đột ngột như vậy!!!!!!
- Đó là vì ông! Nếu như lúc đó mẹ tôi dưỡng thương xong ở nhân
gian, bà về lại Thiên giới, thì bà có thể đã được sống tiếp, bà ấy sẽ không phải chết trẻ như vậy, cái tên Lâm Tịnh y cũng không làm tôi tổn thương như bây giờ.
- Ông biết vì sao tôi tổn thương hay không? Chính là vì năm tôi
sắp 3t đó, bà ấy chết, tôi cứ nghĩ là do mình, là do tôi đã
gián tiếp hại chết bà ấy! Ông để tôi hai mươi năm sống trong
nỗi dằn vặt không nguôi đó ông biết hay không!!!!!
Mạc Tĩnh lấy hơi, cô cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ trước
mặt mình khóc lóc, đôi tay nắm lấy vạt váy cô run lên từng
hồi, chậm rãi lên tiếng:
- Hàn Mạc Chinh tôi từng nghĩ rằng, nếu như lúc đó, mẹ tôi không gặp ông, ông không gặp mẹ tôi, hai người không sinh ra tôi, có
phải.... chuyện này sẽ khác đi??
Cô luôn nghĩ như vậy, cô luôn nghĩ nếu như số phận Hàn Mạc Tĩnh
chỉ là một con người bình thường, thì có phải.... cô sẽ không
tới đây để thực hiện sứ mệnh của cô ấy, sẽ không.... phải
chứng kiến những chuyện đau buồn cứ liên tiếp xảy ra, đúng
không???
-
Nhưng mà, tôi luôn biết, trên thế gian này, sẽ không bao giờ có
hai từ "nếu như" - Mạc Tĩnh ngậm ngùi chốt lại một câu. Rồi
cô im bặt.
Thứ đôi khi gây tiếc nuối nhất, không phải là vì mình đã bỏ lỡ
qua, mà là vì chúng ta đã trải qua rồi, nhưng khi nhìn lại,
vẫn muốn quay về!
Hàn Mạc Chinh và Phượng Mạc Tĩnh chính là như vậy, cả hai người,
một người đã mất đi Phượng Tịnh Y lại muốn bà ấy quay về,
còn một người xuyên không đến đây lại muốn tất cả mọi chuyện
như chưa từng xảy ra!
Suy cho cùng, là do sự nuối tiếc về những chuyện mà cả hai đều
đã trải qua nhưng đều muốn chúng quay trở lại, trong lòng cả
hai người, tồn tại một chấp niệm đối với thời gian, luôn cầu
mong rằng, phép màu có thể mang những người họ yêu thương quay
về!
Mạc Tĩnh rút tay của Hàn Mạc Chinh ra khỏi người mình, cô nhìn ông, ánh mắt lạnh lùng lên tiếng: