Phượng Hoàng Lửa

Chương 156: Chất Lượng!


...

trướctiếp

Mạc Tĩnh quả thật không tin được, trước mặt mình lại có thể là Lâm Mạc Chí - người mà lâu nay cô cứ tưởng đã chết rồi chứ!

Ngày đó, Hàn gia máu tanh như thế nào đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rất rõ, khi cô buông lệnh cắt đứt hết gân tay gân chân của hắn, cho hắn mãi mãi không thể hoạt động được, còn vứt hắn ra bãi hoang ngoại thành, để hắn cảm nhận sống không bằng chết là thế nào. Thế nhưng..... hắn vẫn là còn sống!

Mạc Tĩnh nhớ đến lí do ngày hôm đó cô hận thù hắn như thế nào, càng nghĩ tay cô càng nắm chặt.

Cô nhếch môi cười:

- Không ngờ, với nhiều cực hình của ta như vậy, mà ngươi vẫn có thể sống được!

Lâm Mạc Chí cười vui vẻ, hắn nhìn Mạc Tĩnh, cái nhìn vô cùng điên dại:

- Hàn Mạc Tĩnh, ta không những sống mà còn sống rất tốt nữa. Ngươi không ngờ phải không? Ta bị cắt đứt gân tay gân chân nhưng vẫn còn lành lặn đứng đây đấy!

Mạc Tĩnh liếc nhìn chân phải của hắn, lên tiếng chế giễu:

- Ngươi được ai cứu thì cứu, cũng không phải ta đã phế được một cái chân của người rồi đó sao!

Một bên chân của Lâm Mạc Chí đi cà nhắc, điều đó cho cô biết nó đã bị thương nghiêm trọng.

Nếu không phải là lúc cắt đứt gân chân của hắn gây ra thì còn cái gì gây ra nữa chứ!

Hắn dù có được ai cứu chữa, thì cũng là què một bên, mãi cũng không hoàn hảo được.

Lâm Mạc Chí trừng mắt nhìn cô, giọng điệu hắn nghe ra vô cùng tức giận:

- Ngươi vẫn còn ngông cuồng như vậy nhỉ?

Mạc Tĩnh cười đáp lại, cô lên tiếng:

- Cảm ơn đã khen! Nhưng mà ..... Ta lúc nào không kiêu ngạo à? Còn ngươi, đã kiêu ngạo trước mặt ai được chưa? Hửm?

Mạc Tĩnh cô kiêu ngạo là bởi vì cô có bản lĩnh, thích thì kiêu ngạo, ai làm gì được cô nào?

Còn hắn? Bản lĩnh bằng 1/10 của cô cũng không có, hắn lấy cái gì muốn đấu với cô chứ?

Câu nói của Mạc Tĩnh, câu nào câu nấy chế giễu Lâm Mạc Chí hoàn toàn, khiến hắn không muốn tức giận cũng không được!

Lâm Mạc Chí trừng mắt, giọng nói hắn đã âm trầm:

- Hừm! Rất nhanh thôi ngươi sẽ không kiêu ngạo được nữa đâu! Hàn Mạc Tĩnh! Lần này ta trở lại, sẽ cho ngươi nếm thử mùi sống không bằng chết là thế nào!

Mạc Tĩnh rất vô tư, cô nhìn Lâm Mạc Chí, rồi nhìn xung quanh hắn, lên tiếng:

- Thế nào? Muốn giết ta à? Với bằng này người sao?

Lâm Mạc Chí thở hắt ra, nói:

- Đúng vậy! Bàn về số lượng, ngươi thua là cái chắc.

Mạc Tĩnh nghiêng đầu, chề môi:

- Được thôi, cứ lên thử xem sao? Số lượng chưa chắc bằng chất lượng được mà, phải không?

Lâm Mạc Chí bị khiêu khích, liền nhìn những thủ vệ bên cạnh mình, hô lớn:

- Lên, giết ả cho ta!

Ngay lập tức, những tên mặc đồ đen bên cạnh Lâm Mạc Chí liền lao về phía trước tấn công Mạc Tĩnh.

Cô cười lạnh, thoải mái đứng đó nghênh đón đám người đang lao tới.

Một cánh tay muốn đưa tới bóp cổ cô, Mạc Tĩnh nắm lấy ngón tay hắn, bẻ ngoặt ngược lại, một cú đấm thẳng vào bụng hắn.

Khi người tiếp theo muốn đâm cô từ phía sau, Mạc Tĩnh bắt thanh kiếm của hắn lại, rồi húc cùi chỏ của mình vào mặt hắn, hai tên khác từ hai bên, Mạc Tĩnh lộn một vòng, đạp vào chân của những tên kia, sau đó, cho một cước 90 độ văng thẳng lên trời.

Cứ như vậy, chưa đầy vài phút, đám người của Lâm Mạc Chí đã nằm bẹp xuống đất.

Mạc Tĩnh vặn vẹo cổ của mình, bẻ đốt ngón tay, mấy tên này, chỉ được cái mã, suy cho cùng, mang đồ đen, đeo mặt nạ khí thế lắm cơ, mà võ công thì méo tới đâu cả. Toàn là một lũ mèo cào.

Lâm Mạc Chí nhìn đám người nằm dưới đất, liền hét lên "Vô Dụng"

Khi nhìn lên Mạc Tĩnh, cô lại đang chỉnh sửa lại y phục của mình, vô cùng thoải mái, không ra dáng sợ sệt hắn gì cả!

Lâm Mạc Chí tức giận, các cơ mặt của hắn đã rung cả lên, Mạc Tĩnh thấy thế, liền cười mỉm, cô nói:

- Thế nào? Không phục phải không? Lâm Mạc Chí ngươi tưởng ngươi còn sống thì có thể làm gì ta hay sao? Trước kia, ta có thể hành hạ ngươi mà không cần đụng đến một ngón tay, vậy thì bây giờ, ta cũng có thể giết ngươi mà không tốn nhiều sức lực đấy!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp