Mạc Tĩnh canh thời gian, đám người Nhu Thiên vừa đi, cô liền xông ra, đến gần hang động, cô lấy viên đá của mình ra, điều chỉnh cho
phù hợp với vết in trên cái lỗ nhỏ đó.
Gì chứ, mấy trò in ấn này cô làm 30 giây =)))
Sau một lúc, cửa động liền mở, Mạc Tĩnh nhìn ngó xung quanh, rồi cất bước đi vào bên trong.
Hang động này nằm giữa sa mạc, nhưng bên trong lại không hề tối.
Khắp các hang động đều rải rác những mảnh đá màu xanh ngọc
phát sáng, Mạc Tĩnh đưa tay sờ vào, là... pha lê!
Pha lê ở thời cổ đại đẹp hơn hiện đại rất nhiều, nó sáng vô
cùng chói mắt, vài mảnh đá đứng gần nhau liền sẽ có ánh
sáng. Giúp cô có thể thấy rõ quan cảnh bên trong.
Nhưng mà.... tại sao ở đây lại có pha lê nhỉ?
Cô nhớ mình đã từng học qua, pha lê là do người Ai Cập chế tạo,
mãi đến sau này, độ khoảng thế kỷ 18 19 người Anh mới biết
cách chế tạo ra pha lê mà.
Mạc Tĩnh lấy một mảnh pha lê bỏ vào trong túi của mình, để cô về hang động rồi suy nghĩ thêm.
Mạc Tĩnh đi vào sâu bên trong một chút, cô liền nhìn thấy một bệ
đá cổ, hay nói đúng hơn là một quan tài cổ bằng đá.
Bên trên có rất nhiều hoa văn với các rãnh dùng để đựng thứ gì đó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, cô lại gần nhìn vào bên trong quan tài, nhưng ngay lập tức liền bị hù dọa lui về sau.
Mạc Tĩnh nuốt nước bọt, xong cô tiến lại gần một lần nữa, nhìn vào bên trong cổ quan tài.
Không khó nhìn ra đó là một người phụ nữ bởi mái tóc dài và
dính bết vào trong mặt, hốc mắt to,hai má hơi thô.
Cô không biết diễn tả thế nào, nhưng mà.... gớm quá à!
Mạc Tĩnh không cẩn thận đặt một tay của mình lên thành quan tài,
nhưng ngay lập tức cô liền thụt lại, người của cô có phản ứng
với cái quan tài này, hay nói đúng hơn là bài xích nó.
Mạc Tĩnh nhíu mày, lùi ra xa, cô có cảm giác chân thân của mình
hình như không muốn cô đến gần thứ đáng sợ, gớm ghiếc này
vậy.
Nghĩ rồi, Mạc Tĩnh quay người rời khỏi hang động.
Nhưng khi cô đi khỏi, đã không biết rằng, cổ quan tài rung lên một
hồi, từ bên trong nó phát ra một tiếng động ghê rợn, nghe vô
cùng nhức nhối : Phượng..... H..oàng.....
------------...-----------------...----
Mạc Tĩnh chạy ra ngoài, cô lấy lại viên đá của mình, rồi nhanh
chóng núp ra đằng sau, từ đằng xa, một đoàn người cưỡi ngựa đi về phía cô, là đám Nhu Thiên quay về.
Nhưng lần này họ quay về, đem theo một số người dân thường nữa.
Mạc Tĩnh có chút thắc mắc nhưng cũng không biết làm gì.
Đợi bọn họ như cũ vào bên trong, cô mới lén lút chạy về lại động của mình.
Màu của pha lê rất đẹp, sáng lấp lánh vô cùng chói mắt, bên trong chúng trong suốt, nhìn vào rất thích mắt.
Mạc Tĩnh suy nghĩ một lúc, thì cô biết vì sao pha lê lại có ở Tây Vực này rồi!
Đây là pha lê trong tự nhiên, không phải sản phẩm nhân tạo.
Người Ai Cập chế tạo ra pha lê bằng thủ công, chứ đâu có khai thác nó..
Có thể vì một lí do nào đó như địa lý chẳng hạn, mà giữa sa mạc này xuất hiện một quặng pha lê.
Còn là loại vô cùng hiếm nữa chứ.
Cô từng thấy pha lê màu trắng rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy pha lê nào có màu xanh như thế này cả.
Ở hiện đại, pha lê vô cùng đắt, giá thị trường của nó phải lên
tới sáu con số, đâu phải ai cũng có khả năng mua được chứ.
Ở thời này, người ta còn chưa biết nó quý hiếm thế nào, nên không khai thác là đúng rồi!
Cô hời ghê! Tự nhiên được một mảnh pha lê to đùng, xinh xinh nữa chứ.
Mạc Tĩnh cười ngây ngô một lúc rồi cô cất nó vào lớp y phục trước ngực mình.
Sau đó cô lấy nước uống, vừa nốc xong một ít nước, bên ngoài đã
phát ra tiếng động. Những tiếng hét thay nhau vang lên trong đêm
tối, khiến Mạc Tĩnh giật mình.
Cô vội chạy ra ngoài, xem xét phía bên kia. Nhưng mà... cửa động
không có mở, cô chỉ có thể nghe tiếng hét, còn lại, chẳng thể thấy gì cả.