Phượng Hoàng Lửa
...
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 368 369 370 371 372 373 374 375 376 377 378 379 380 381 382 383 384 385 386 387 388 389 390 391 392 393 394 395 396 397 398 399 400 401 402 403 404 405 406 407 408 409 410 411 412 413 414 415 416 417 418 419 420 421 422 423 424 425 426 427 428 429 430 431 432 433 434 435 436 437 438 439 440 441 442 443 444 445 446 447 448 449 450 451 452 453 454 455 456 457 458 459 460 461 462 463 464 465 466 467 468 469 470 471 472 473 474 475 476 477 478 479 480 481 482 483 484 485 486 487 Chương tiếp
Mạc Tĩnh đi ra ngoài, Nhu Hoán cũng không nói hai lời theo sau. Bên trong duy chỉ còn Thẩm Lân và Bạch Hoan đứng đó. Bạch Hoa rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mỏng, cô bước
lại gần Thẩm Lân, đứng đối diện nàng đưa nó ra, nói: - Đây là lần đầu tiên ta thấy tiểu thư giận đến mức trực tiếp đánh người như vậy! Đau lắm phải không? Thẩm Lân cắn môi, nàng nuốt nước mắt vào trong, nhẫn nhịn quay đầu, nhìn Bạch Hoa, rồi nhìn xuống chiếc khăn, quyết định cầm lấy. Sau đó, khó khăn mở miệng: - Lần này.... là lỗi tại ta! Bạch Hoa lắc đầu, cô rút tay về, lên tiếng: - Tiểu thư giận không phải vì ngươi sai, mà là vì ngươi lừa dối người! Hít một hơi, nhìn trực diện Thẩm Lân, Bạch Hoa nói tiếp: - Ngươi biết mà, tiểu thư ghét nhất là bị người mình tin tưởng
lừa dối, huống hồ người tin ngươi như vậy, ngươi lại làm chuyện để người phải thất vọng. Tiểu thư luôn bao dung với người của
mình như thế nào, ngươi cũng thấy rồi đấy! Đừng nói là nể
chút tình cảm đó của ngươi, người ngay cả việc tha thứ hay bao
che cho ngươi làm việc sai trái cũng có thể được, nhưng.....
ngươi vẫn là không nên lừa dối người! - Bạc Ngà không phải là thứ duy nhất chữa được bệnh của cha
ngươi, nhưng Thẩm Lân, trong thời khắc ngươi muốn cứu cha mình
ấy, chính tiểu thư đã tự nguyện đi tìm nó, tự nguyện hi sinh
để có được nó. Ngươi đã từng nghĩ đến điều này chưa? Ngươi có thể vì Bạc Ngà, hay là vì Thẩm Tước cũng được, những chuyện đó cơ bản là tiểu thư không quan tâm, cái mà người lo lắng,
chính là ngươi ngây thơ để rồi dễ dàng bị kẻ xấu lợi dụng.
Người cuối cùng vẫn là quan tâm ngươi mà thôi. Bạch Hoa nói tới đâu, tay Thẩm Lân nắm chặt tới đó, cô không dám
ngẩng đầu, đôi tay chỉ dùng sức nắm chặt chiếc khăn trên tay
mình. Bạch Hoa thở dài, cô đặt một tay lên vai Thẩm Lân, lên tiếng: - Lần này, tiểu thư đến Tây Vực cũng là muốn tìm ngươi, muốn
nhìn thấy ngươi an toàn mà thôi. Dù ngươi có làm chuyện gì,
thì tiểu thư cũng sẽ cho ngươi một cơ hội quay đầu, ta mong lần
cuối cùng ấy, ngươi sẽ không để vụt mất! Nói rồi, Bạch Hoa hướng cửa đi ra ngoài, Thẩm Lân trực tiếp quỳ
xuống dưới đất, cô nắm chặt chiếc khăn tay khóc nức nở.... Nước mắt tuôn trào, chảy vào những dấu tay đỏ rát trên mặt, nhưng
Thẩm Lân lại không hề cảm thấy đau, cô cứ khóc như vậy..... ----------...---------..--------------- Mạc Tĩnh đi được nửa đoạn đường, liền gặp phải Thẩm Tước đang đi về. Hắn nhìn thấy cô, nở một nụ cười, lên tiếng: - Lục Tứ phu nhân, lâu rồi không gặp! Mạc Tĩnh nhìn nụ cười giả tạo của hắn, nghĩ lại đêm đó hắn
cùng Thẩm Lân nói chuyện, diễn cũng đạt quá rồi! Trách cô lúc đó không nhìn kĩ bản chất của hắn, nếu không, Thẩm Lân cũng sẽ không thành như bây giờ! Mạc Tĩnh cười lại, đáp: - ĐÚng là lâu rồi không gặp, không nhìn ra ngươi có thể hạ độc
cha của mình, lại còn có âm mưu muốn chiếm đoạt Bạc Ngà, đánh cắp cả Thẩm Lân mang sang đây! Quả nhiên nhìn người, vần là
không thể tri nhân tri diện bất tri tâm. ( biết người, biết mặt
không biết lòng) Thẩm Tước nghe câu nói của cô, cũng không tức giận, hắn thu lại nét cười, nhìn Mạc Tĩnh, nói: - ĐỪng gọi một tiếng cha như vậy, ta nghe thật buồn nôn! Cô nhíu mày, lạnh giọng: - Người sinh ra ngươi, chẳng lẽ lại phải gọi bằng người lạ à?
Dù thật sự ngươi có bỉ ổi đến thế nào cũng đừng có đến mức hạ độc chính cha ruột của mình như vậy! Thẩm Tước cười hai tiếng,: - Ta chính là muốn ông ta bị độc hành hạ cho đến chết, chính
là muốn cả gia tộc nhà họ Thẩm phải tuyệt tử tuyệt tôn đấy,
thì sao? Mạc Tĩnh mặt đã lạnh đến cực độ, ánh mắt cô đen đến nỗi không thể thấy được sự tức giận ở đâu nữa: - Ngươi rốt cuộc là vì cái gì chứ? Thẩm Tước nhìn cô, ánh nhìn hắn điên dại vô cùng: - Vì cái gì? Ta chẳng vì cái gì cả! Nói rồi, hắn hướng cửa phòng của Thẩm Lân đi tới, lúc đi ngang qua Mạc Tĩnh, hắn còn cúi đầu nói với cô một câu: - Ta sẽ khiến cả Thẩm gia, đặc biệt là Thẩm Sâm, chịu tai tiếng đến muôn đời, bắt đầu bằng sự ngu ngốc của con gái hắn! Xong, hắn đi một mạch! Mạc Tĩnh nghiến răng, cô quay đầu nhìn bóng lưng của hắn, thở hắt ra một hơi. Cái thứ gì đã làm cho con người Thẩm Tước thay đổi đến vậy, lúc
đầu khi cô gặp hắn, dù có che dấu giỏi thế nào, thì lòng thù hận cũng không thể nào không biểu hiện ra được. Lúc đó, cô chưa từng thấy hắn hận thù sâu đậm đến mức này! Nhưng bây giờ.... dường như quanh hắn bủa vây bởi những khí màu đen,
cô thậm chí có thể thấy bản chất của hắn đã thay đổi nốt. Là thứ gì? Rốt cuộc lòng thù hận nào lớn đến nỗi có thể thay đổi một con người đén vậy! Nhu Hoán đi ra gặp Thẩm Tước, nhưng hắn lại cứ lướt qua mà đi,
thấy vậy, Nhu Hoán đến gần Mạc Tĩnh, thấy cô đang nhìn chằm
chằm bóng dáng Thẩm Tước liền lên tiếng hỏi: - Hàn cô nương, đang nhìn cái gì vậy? Mạc Tĩnh thu lại ánh mắt, cô liếc qua người Nhu Hoán, ném cho hắn một câu: - Ngươi đi theo ta làm gì? Sao không về phủ của mình đi! Nhu Hoán: "..." Đừng có dội thau nước lạnh lên người hắn như vậy được không? Người gì đâu mà phũ thấy sợ! Hắn ho khan hai tiếng, nhìn thấy Mạc Tĩnh đã cất bước đi, liền chạy theo sau, nói: - Ta chưa vội về! Nhưng mà.... lúc nãy khi nghe ngươi nói, Thẩm Lân gì đó với Thẩm Tước là huynh muội ruột sao! Mạc Tĩnh không nhìn hắn, chân cũng không đổi, nhịp nhàng bước đi, chỉ qua loa trả lời: - Cũng gần như vậy, là huynh muội cùng cha khác mẹ! Nhu Hoán gật đầu "Ồ" một tiếng, rồi hỏi tiếp: - Nhưng mà, giữa huynh muội ruột, cũng có thể nảy sinh tình cảm với nhau ư? Mạc Tĩnh tiếp tục đi về phía trước, nhưng miệng vẫn trả lời: - Thứ tình cảm lợi dụng người mình yêu để đạt được mục đích thật sự, thứ đó.... không phải là tình yêu! Nhu Hoán hơi bất ngờ trước câu nói của Mạc tĩnh, hắn bất giác
quay sang nhìn cô, vị cô nương này.... mới lớn thôi mà, có cần
nói chuyện già dặn vậy không? Cứ như kiểu đã trải qua nhiều thứ chuyện lắm rồi vậy! Mạc Tĩnh cảm nhận được ánh mắt của Nhu Hoán, liền tùy tiện đổi chủ đề: - Phải rồi, tại sao ngươi lại giúp Thẩm Tước? Để hắn sống trong phủ của ngươi? Nhu Hoán đi sau Mạc Tĩnh, đáp: - Là vì ta nợ mẫu thân của hắn một ân tình! Hắn đến đây muốn giúp, ta cũng chỉ là trả nợ mà thôi! Lần này, Mạc Tĩnh dừng chân lại, khiến bước chân của Nhu Hoán
cũng dừng theo, cô quay đầu, vừa vặn đứng gần Nhu Hoán, khuôn
mặt cô sát vào mặt của hắn. Mạc Tĩnh nhíu mày, nhìn Nhu Hoán, hỏi: - Ân tình? Là ân tình gì? Nhu Hoán bị dùng lại bất ngờ, lại đột ngột bị Mạc Tĩnh đứng
gần, hắn chỉ nghe lồng ngực mình đập "Thình Thịch" vô cùng
kịch liệt, nhìn Mạc Tĩnh ở một khoảng cách gần như vậy, càng làm hắn thấy rõ được khuôn mặt xinh đẹp của cô. Mặt Nhu Hoán đỏ lên nhanh chóng, hắn đảo mắt rồi xoay người chạy mất! Mạc Tĩnh : "..." Quách tờ heo? Bị điên hả? Cô đang hỏi hắn mà?? Sao không trả lời mà chạy rồi? Người cổ đại nào cũng có chu kì lên cơn như vậy hả? Cũng giống Lục Mã Tự quá đấy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT
Chương trước1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 101 102 103 104 105 106 107 108 109 110 111 112 113 114 115 116 117 118 119 120 121 122 123 124 125 126 127 128 129 130 131 132 133 134 135 136 137 138 139 140 141 142 143 144 145 146 147 148 149 150 151 152 153 154 155 156 157 158 159 160 161 162 163 164 165 166 167 168 169 170 171 172 173 174 175 176 177 178 179 180 181 182 183 184 185 186 187 188 189 190 191 192 193 194 195 196 197 198 199 200 201 202 203 204 205 206 207 208 209 210 211 212 213 214 215 216 217 218 219 220 221 222 223 224 225 226 227 228 229 230 231 232 233 234 235 236 237 238 239 240 241 242 243 244 245 246 247 248 249 250 251 252 253 254 255 256 257 258 259 260 261 262 263 264 265 266 267 268 269 270 271 272 273 274 275 276 277 278 279 280 281 282 283 284 285 286 287 288 289 290 291 292 293 294 295 296 297 298 299 300 301 302 303 304 305 306 307 308 309 310 311 312 313 314 315 316 317 318 319 320 321 322 323 324 325 326 327 328 329 330 331 332 333 334 335 336 337 338 339 340 341 342 343 344 345 346 347 348 349 350 351 352 353 354 355 356 357 358 359 360 361 362 363 364 365 366 367 368 369 370 371 372 373 374 375 376 377 378 379 380 381 382 383 384 385 386 387 388 389 390 391 392 393 394 395 396 397 398 399 400 401 402 403 404 405 406 407 408 409 410 411 412 413 414 415 416 417 418 419 420 421 422 423 424 425 426 427 428 429 430 431 432 433 434 435 436 437 438 439 440 441 442 443 444 445 446 447 448 449 450 451 452 453 454 455 456 457 458 459 460 461 462 463 464 465 466 467 468 469 470 471 472 473 474 475 476 477 478 479 480 481 482 483 484 485 486 487 Chương tiếp