Phượng Hoàng Lửa

Chương 136: Bạch Lẫm!


...

trướctiếp

Hội của Mạc Tĩnh tên thật là Hội Phượng Y, "Phượng" trong Phượng tộc - là dòng dõi của Mạc Tĩnh, cũng là thân thế của cô, "Y" trong Phượng Tịnh Y - tên của mẫu thân Hàn Mạc Tĩnh.

Lúc trước cô chỉ xây dựng hội ở một căn nhà hoang nhỏ, nhưng sau này, kinh tế cô có chút phát triển, liền chuyển đi nơi khác.

Cô tìm một hang động lớn, cho xây dựng thành địa bàn của mình, dần dần cũng thêm nhiều người, hội của cô cũng có chút danh tiếng trong giang hồ.

Hội cô không kén người, nhưng cô cũng có điều kiện cho việc tuyển người chỉ một điều duy nhất, đó chính là nữ nhân!

ĐÚng vậy, cô chỉ đào tạo ra nữ nhân, ra nữ sát thủ mà thôi! Nam nhân, cô không có hứng thú giảng dạy.

Không phải vì cô ghét nam nhân nên không cho bọn họ vào, mà là vì cô không tin vào sự trung thành của nam nhân.

Cô chỉ tin tưởng đối với nữ nhân, bởi vì nữ nhân rất dễ kiểm soát, cũng rất dễ trung thành tuyệt đối.

Huống hồ, cô rất sợ sức mạnh của nam nhân, vì cơ chế thân thể của nam khác nữ, nên nội công cũng có sự chệnh lệch, nếu như cô đào tạo ra một sát thủ nam quá giỏi, thì cô sợ có một ngày, hắn sẽ dùng thứ đó mà đối nghịch lại mình.

Ngược lại, không phải là cô không sợ những nữ nhân phản bội mình, nhưng so với nam nhân, phụ nữ quả thật dễ giải quyết hơn nhiều!

Đối với nữ nhân, cô luôn có nhiều kinh nghiệm hơn!

Mạc Tĩnh dừng trước một hang động ngoại ô kinh thành, cô xuống ngựa, tiến vào trong.

Mạc Tĩnh mang theo Bạch Hoa, Bạch Hương và Bạch Hiểu, để lại trong phủ Bạch Vũ cùng Bạch Trúc, để tiện liên lạc hành động.

Cả bốn người đều mang đồ đen, riêng Mạc Tĩnh lại mang thêm một mạng che mặt, cô đặc biệt không thích lộ diện thân thế với người trong hội!

Người bên trong thấy Mạc Tĩnh tiến vào, liền tập hợp lại, tiến về phía cô, người dẫn đầu là một nữ nhân tầm 25 - 30 tuổi, trên mặt mang một chiếc mặt nạ che riêng một con mắt bên phải.

Nàng ta quỳ xuống, nói cung kính với Mạc Tĩnh:

- Bái kiến gia chủ, hoan nghênh gia chủ trở về hội!

Mạc Tĩnh gật đầu, lên tiếng:

- Được rồi, các ngươi miễn đi! Bạch Lẫm, ta có chuyện muốn nói với ngươi!

Bạch Lẫm là tên của người đeo mặt na, nghe tiếng gọi mình, nàng ta đứng dậy, mời Mạc Tĩnh vào trong.

Bạch Lẫm tính đi theo sau Mạc Tĩnh nhưng đột nhiên bị Bạch Hiểu kéo lại, tiếp đến liền nghe cô ấy nói nhỏ:

- Sư phụ, tiểu thư đang tức giận, lát nữa người nói tốt cho chúng con vài lời đi!

Bạch Lẫm nghiêm mặt, nhìn bộ ba Bạch Hương Bạch Hiểu và Bạch Hoa, rồi nói:

- Các con làm gì để gia chủ giận rồi?

Bạch Hiểu chu mỏ, đáp:

- Bọn con làm lạc mất người mà tiểu thư nói phải để ý đến!

Bạch Lẫm cười mỉm, thở dài, cốc lên đầu Bạch Hiểu, nói:

- Là lỗi của các con rồi, gia chủ giao việc sao có thể tấc trách như vậy?

Bạch Hiểu sờ sờ cục u trên đầu mình, cô bất mãn đáp:

- Nếu như không phải lo lắng thương tích của tiểu thư, thì làm sao mà con có thể lơ là không để ý đến nàng ta được chứ, còn để nàng ta trốn mất!

Bạch Hiểu vừa nói xong, Bạch Lẫm liền chau mày, lên tiếng hỏi:

- Gia chủ bị thương sao? Là bị lúc nào? Có nặng hay không?

Bạch Hiểu bây giờ mới biết mình lỡ lời, cô đảo mắt vài vòng nhìn đám Bạch Hương, nhưng họ liếc cho cô ánh mắt tự nói tự chịu.

Bạch Lẫm buông tay Bạch Hiểu, có chút lo lắng, nói:

- Các con tại sao không nói cho ta biết sớm hơn? Ta phải đi xem thương tích gia chủ thế nào!

Nói rồi, Bạch Lẫm liền rời đi.

Bạch Hiểu nhìn qua Bạch Hương Bạch Hoa, liền bị bọn họ cốc lên đầu thêm mấy cái, quát khẽ:

- Cái mồm của ngươi, khâu nó lại luôn đi!

Bạch Hiểu bị đánh, cô tủi thân chẹp miệng, cũng đâu phải cô muốn lỡ lời đâu chứ? Lúc đó thật sự cô không suy nghĩ gì mà cứ nói luôn, cũng quên mất người cô đang kể lể là sư phụ mà!

Bạch Lẫm đuổi theo Mạc Tĩnh, đến một lan can, hai người dừng lại, Bạch Lẫm liền tiến lên, nhìn xung quanh người Mạc Tĩnh, hỏi:

- Gia chủ, người bị thương sao? Thân thể người thấy thế nào!

Mạc Tĩnh "À" lên một tiếng rồi trả lời;

- Không có gì đâu, vết thương nhẹ thôi!

Bạch Lẫm trưng ra bộ mặt không tin, nói:

- Gia chủ, để nô tỳ bắt mạch cho người! - Nói rồi, Mạc Tĩnh không kịp phản ừng, Bạch Lẫm đã nâng tay cô lên, bắt mạch.

Sau chừng mười giây, thì thả xuống, Bạch Lẫm lên tiếng:

- Gia chủ, thân thể người vẫn còn yếu đấy! Khí huyết không thông, có phải hay cảm thấy đau eo, nhức mỏi hay không?

Mạc Tĩnh: "..."

Biết hay vậy trời! CÔ đúng thật là có đau eo, nhưng không phải là lí do như cô nghĩ đâu!!!!

Là do "vận động" hơi nhiều thôi =)))

Nghĩ đến chuyện tối qua, Mạc Tĩnh không tự nhiên dời tầm mắt, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Phải rồi, ta có chuyện muốn ngươi làm!

Bạch Lẫm bây giờ mới nhớ, liền đáp:

- Gia chủ, người có gì cứ dặn dò!

Mạc Tĩnh gật đầu, nói:

- Ta muốn tìm một vị cô nương tên Thẩm Lân, nội trong hôm nay, ta muốn gặp mặt được nàng ấy!

Bạch Lẫm nhíu mày, lên tiếng:

- Thẩm Lân? Con nhà Thẩm gia sao?

Mạc Tĩnh gật đầu, khẳng định:

- Đúng vậy, ta muốn tìm vị cô nương đó, ngươi sắp xếp người đi tìm nhanh đi! Ta muốn có tin tức càng sớm càng tốt!

Bạch Lẫm cúi đầu, tuân lệnh rồi đi làm ngay!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp