Hội của Mạc Tĩnh tên thật là Hội Phượng
Y, "Phượng" trong Phượng tộc - là dòng dõi của Mạc Tĩnh, cũng
là thân thế của cô, "Y" trong Phượng Tịnh Y - tên của mẫu thân
Hàn Mạc Tĩnh.
Lúc trước cô chỉ xây dựng hội ở một căn nhà hoang nhỏ, nhưng sau
này, kinh tế cô có chút phát triển, liền chuyển đi nơi khác.
Cô tìm một hang động lớn, cho xây dựng thành địa bàn của mình,
dần dần cũng thêm nhiều người, hội của cô cũng có chút danh
tiếng trong giang hồ.
Hội cô không kén người, nhưng cô cũng có điều kiện cho việc tuyển
người chỉ một điều duy nhất, đó chính là nữ nhân!
ĐÚng vậy, cô chỉ đào tạo ra nữ nhân, ra nữ sát thủ mà thôi! Nam nhân, cô không có hứng thú giảng dạy.
Không phải vì cô ghét nam nhân nên không cho bọn họ vào, mà là vì cô không tin vào sự trung thành của nam nhân.
Cô chỉ tin tưởng đối với nữ nhân, bởi vì nữ nhân rất dễ kiểm soát, cũng rất dễ trung thành tuyệt đối.
Huống hồ, cô rất sợ sức mạnh của nam nhân, vì cơ chế thân thể của
nam khác nữ, nên nội công cũng có sự chệnh lệch, nếu như cô
đào tạo ra một sát thủ nam quá giỏi, thì cô sợ có một ngày,
hắn sẽ dùng thứ đó mà đối nghịch lại mình.
Ngược lại, không phải là cô không sợ những nữ nhân phản bội mình,
nhưng so với nam nhân, phụ nữ quả thật dễ giải quyết hơn
nhiều!
Đối với nữ nhân, cô luôn có nhiều kinh nghiệm hơn!
Mạc Tĩnh dừng trước một hang động ngoại ô kinh thành, cô xuống ngựa, tiến vào trong.
Mạc Tĩnh mang theo Bạch Hoa, Bạch Hương và Bạch Hiểu, để lại trong
phủ Bạch Vũ cùng Bạch Trúc, để tiện liên lạc hành động.
Cả bốn người đều mang đồ đen, riêng Mạc Tĩnh lại mang thêm một
mạng che mặt, cô đặc biệt không thích lộ diện thân thế với
người trong hội!
Người bên trong thấy Mạc Tĩnh tiến vào, liền tập hợp lại, tiến về
phía cô, người dẫn đầu là một nữ nhân tầm 25 - 30 tuổi, trên
mặt mang một chiếc mặt nạ che riêng một con mắt bên phải.
Nàng ta quỳ xuống, nói cung kính với Mạc Tĩnh:
- Bái kiến gia chủ, hoan nghênh gia chủ trở về hội!
- Là lỗi của các con rồi, gia chủ giao việc sao có thể tấc trách như vậy?
Bạch Hiểu sờ sờ cục u trên đầu mình, cô bất mãn đáp:
- Nếu như không phải lo lắng thương tích của tiểu thư, thì làm
sao mà con có thể lơ là không để ý đến nàng ta được chứ, còn
để nàng ta trốn mất!