Phượng Hoàng Lửa

Chương 112: Loài Hoa Khác!


...

trướctiếp

* Bắt đầu từ chap này, vì Lâm Tịnh Y đã được khai tên thật là Phượng Tịnh Y nên tác giả sẽ dùng tên thật của cô ấy luôn nhé!*

----------...-------------------...----

- Nhưng mà, tại sao ngươi lại đến núi Thanh Sơn này vậy? Phượng Tịnh Y đâu? Cô ấy bây giờ ra sao rồi? - Hạch Hiền kể xong liền quay sang hỏi Mạc Tĩnh.

Mạc Tĩnh hồi thần, cô bình tĩnh lên tiếng đáp:

- Mẫu thân ta chết rồi!

Hạch Hiền ngạc nhiên, ngay sau đó liền thở dài, lắc đầu nói:

- Không ngờ, cô ấy có thể thoát chết một lần, lại không thể thoát được vận mệnh của mình!

Phượng tộc suy tàn, Phượng Tịnh Y đương nhiên cũng không thể sống lâu.

Trước đây cô luôn nghĩ là có người hại chết Phượng Tinh Y, thậm chí cô còn nghĩ rằng rất có thể là Lâm Cúc Vân hại chết bà, nhưng sau khi biết chuyện của Phượng tộc, biết Phượng Tịnh Y là một con Phượng hoàng, có năng lực siêu nhiên thì cô mới biết. Không phải do ai hại cả.

Gia tộc của Phượng Hoàng đã chết, Phượng Tịnh Y chảy dòng máu của Phượng tộc, dù có thật sự sống sót thì cũng không thể nào sống lâu được, huống hồ, lúc trước Phượng Tịnh Y còn phế bỏ sức mạnh của mình để thoát khỏi sự truy đuổi của Ma giới, còn phong ấn chân thân của cô, không có năng lực, đương nhiên sẽ tiến tới cái chết càng nhanh hơn.

Đó là lí do mà qua bao nhiêu năm qua, không ai tìm ra được nguyên nhân cái chết đột ngột của Phượng Tịnh Y!

Vốn dĩ là không chết như một con người, mà là chết vì dòng máu Phượng tộc của mình!

Hạch Hiền nhìn Mạc Tĩnh, hỏi:

- Ta thấy người của ngươi gọi ngươi là tiểu thư, ngươi tên là gì? Cha ngươi là ai?

Mạc Tĩnh cũng nhìn bà ta, không nhanh không chậm đáp:

- Cha ta chỉ là một người phàm bình thường, họ Hàn, ta tên là Hàn Mạc Tĩnh!

Hạch Hiền gật đầu hiểu ý, lúc này, Bạch Hiểu và Thẩm Lân từ bên ngoài bước vào. Thấy Mạc Tĩnh đã tỉnh lại, Bạch Hiểu để củi xuống đất, nhanh chóng chạy tới chỗ cô, giọng vô cùng lo lắng, nói:

- Tiểu thư, người tỉnh rồi? Người không sao chứ, có thấy chỗ nào không khỏe hay không? - Vừa hỏi, Bạch Hiểu vừa nhìn quanh người Mạc Tĩnh.

Cô bị câu hỏi của Bạch Hiểu liên tiếp đâm tới, có chút đỡ không nổi, bất đắc dĩ trả lời:

- Ta không sao! Không sao cả!

Bạch hiểu lo lắng nhìn Mạc Tĩnh, nói:

- Tiểu thư, người đau ở đâu nhất định phải nói với nô tỳ!

Mạc Tĩnh mỉm cười, xoa đầu Bạch hiểu, bảo:

- Ừm!

Lúc này, Bạch Hiểu mới nhìn qua người đang ngồi bên cạnh Mạc Tĩnh, thấy Hạch Hiền, cô liền đứng dậy, cúi đầu 90 độ với bà ta, nói:

- Đa tạ ân nhân đã cứu mạng tiểu thư!

Hạch Hiền ngạc nhiên, không nghĩ tới Bạch Hiểu sẽ cảm kích đến vậy, liền đáp:

- Không sao, dù sao cũng là ngươi cùng loài cả!

Bạch Hiểu nghe không nghĩ nhiều, liền ngồi xuống nói với Mạc Tĩnh:

- Tiểu thư, đây là người đã cứu mạng người đấy! Lúc nãy tiểu thư bị rắn cắn, cũng may có người đây biết cách chữa trị, nô tỳ mới dám đem tiểu thư về đây!

Mạc Tĩnh gật đầu:

- Ừm, em làm tốt lắm!

Như nhớ ra gì đó, Mạc Tĩnh lên tiếng:

- Đúng rồi, đây là Hạch Hiền, các ngươi cứ gọi là Hạch bà đi! - Sau đó, Mạc Tĩnh quay sang Hạch Hiền, giới thiệu:

- Đây là nô tỳ của ta, Bạch Hiểu. Còn đây là Thẩm Lân.

Hạch Hiền: "..."

Bà mới 60000 năm tuổi thôi, ở Băng tộc vẫn là một cô nương trẻ đấy nhé! Chẳng qua xuống đây phải cải trang thế này thôi!

Dám gọi bà là Hạch bà nữa chứ!

Bạch Hiểu và Thẩm Lân gật đầu, cùng nhau cúi người, chào hỏi Hạch Hiền:

- Hạch bà!

Hạch Hiền: "..."

Hai chữ "Hạch bà" đâm vào lòng Hạc Hiền, liền phun ra một búm máu.

Chắc tức chết ta luôn quá!!!!

Đã bảo không phải bà mà!

Hạch Hiền bất đắc dĩ trả lời:

- Được rồi!

Mạc Tĩnh như nhớ ra gì đó, cô nhìn Bạch hiểu, nói:

- Bạch Hiểu, ngươi cùng với Thẩm Lân đi xem xét xung quanh đây đi, đảm bảo có an toàn hay không? Chúng ta phải ở đây một lúc.

Cô còn sợ Bạch Hiểu sẽ không đồng ý, đặc biệt giải thích thêm:

- Đi hai người, có chuyện gì có thể hỗ trợ nhau!

Bạch Hiểu nghĩ một chút thì gật đầu, rồi cùng Thẩm Lân đi ra ngoài.

Đợi hai người đi xa, Mạc Tĩnh quay sang nhìn Hạch Hiền, hỏi:

- Ngươi nói ngươi là người cai quản núi Thanh Sơn phải không?

Hạch Hiền gật đầu không do dư:

- Ừ, Đúng vậy!

- Vậy ngươi có biết Bạc Ngà không? Có thể chỉ chỗ lấy nó cho ta được không? - Mạc Tĩnh hỏi tiếp.

Hạch Hiền nghe xong thì nhíu mày, suy nghĩ chừng vài giây thì nói:

- Bạc Ngà sao? Ta chưa từng nghe đến loài hoa đó bao giờ!

Mạc Tĩnh nhiu mắt, lên tiếng:

- Ngươi lừa con nít à, ngươi cai quản bao lâu rồi? Nói cho ta biết Bạc Ngà ở đâu đi!

Hạch Hiền nhăn mày, đáp:

- Ta thật sự không biết, ta là người cai quản chứ đâu phải người tạo hoa, càng không phải người Hoa tộc mà biết Bạc Ngà là cái gì chứ!

Mạc Tĩnh hít thở sâu, lên tiếng miêu tả:

- Nó thường mọc ở nơi có nhiều tuyết, và thường là ở trên đỉnh núi - nơi có lớp tuyết dày. Bạc Ngà là một loại hoa được hình thành từ năm chiếc lá ghép lại với nhau, màu trắng ngà. Khoảng một hai ngàn năm mới nở một lần!

Hạch Hiền nghe xong liền liên tưởng đến điều gì đó, rồi nói:

- Cái mà ngươi miêu tả rất giống một loài hoa ta biết, nhưng tên của nó không phải là Bạc Ngà, mà là Hoa Sao!

Mạc Tĩnh nhíu chân mày, hỏi lại:

- Hoa Sao?

Hạch hiền gật đầu, giải thích:

- Đúng là ở trên đỉnh núi Thanh Sơn này có một loài hoa chỉ sống ở trong tuyết, và hai ngàn năm mới nở một lần, nó giống hệt ngươi miêu tả vậy, cánh hoa được ghép từ năm chiếc lá màu trắng ngà. Nhưng tên của nó không phải Bạc Ngà, mà là Hoa Sao!

- Đây là một loài hoa khá hiếm ở nhân gian, được gieo trồng theo chu kỳ của người Hoa giới, nếu như tính từ lúc ta cai quản ngọn núi này đến giờ, có lẽ cũng đã được hơn hai ngàn năm rồi đấy!- Vừa nói, Hạch Hiền vừa đưa tay lên đếm tính.

Mạc Tĩnh nghe xong liền cắn môi, cô cúi đầu suy nghĩ, Hoa Sao? Cô chưa từng nghe Phượng Tịnh Y ghi tên khác của Bạc Ngà là Hoa Sao vào trong sách, có đáng tin hay không đây?

Rốt cuộc là..... Hoa Sao có phải là Bạc Ngà hay không?

Sau một hồi suy nghĩ, Mạc Tĩnh ngước lên nhìn Hạch Hiền, nói:

- Ngươi dẫn chúng ta đến chỗ của Hoa Sao đi!

Hạch Hiền hiếu kỳ hỏi lại Mạc Tĩnh:

- Ngươi muốn tìm thứ đó để làm gì? Ta muốn lên không phải là chuyện khó, nhưng ngươi với đám kia là con người, ngươi có chân thân là lửa, không lạnh được, nhưng đám kia chắc chắn không thể lên nổi! Trên đó hay thường xảy ra bão tuyết, hơn nữa nhiệt độ không phải thấp đâu, mà là cực thấy đấy! Ta là người Băng tộc cũng không dám lên đó nhiều lần, huống hồ ngươi chỉ là một con non, lửa của ngươi chưa mạnh, cũng không thể bảo vệ được ngươi lâu khi lên đó đâu, mà đám người của ngươi cũng có thể bỏ mạng trên ấy đấy!

Mạc Tĩnh liếm môi, nói tiếp:

- Ta cần bông hoa đó để cứu người, ngươi giúp ta đi!

Hạch Hiền tức cười, nói:

- Ngươi lấy nó về cứu được một mạng người lại phải hi sinh cả đám mạng người các ngươi đấy! Ngươi cũng thấy rồi, người của ngươi chưa lên được nửa ngọn núi đã chết mất một người, ngươi muốn lên tới đỉnh núi với chừng đó chân thân sao? Với từng đó người phàm à?

Mạc Tĩnh đảo mắt, cố chấp lên tiếng:

- Ngươi là người của Băng tộc mà, không thể điều khiển được tuyết và nhiệt độ trên đó sao?

Hạch Hiền lại cười một lần nữa:

- Bọn ta là Băng tộc chứ không phải là thiên nhiên, những cái đó là thuộc về luật trời, chúng ta làm sao có khả năng thay đổi được chứ? Mặc dù băng tuyết là địa bàn cũng là sức mạnh của chúng ta nhưng thuộc về thiên nhiên thì ta không thể thay đổi được. Ngươi đánh giá Băng tộc cũng quá cao rồi đấy!

Mạc Tĩnh nhíu mày, nói:

- Thật sự không còn cách nào khác sao? Nếu không .... chỉ cần ngươi đưa ta lên đó thôi, phần còn lại ta sẽ tự giải quyết!

Hạch Hiền không hiểu nổi Mạc Tĩnh:

- Này, ta nói ngươi biết, vấn đề không phải là ta không đưa được ngươi lên, mà là với chân thân yếu ớt đó của người, căn bản là chưa lên tới đỉnh núi đã chịu không được rồi! Ngươi việc gì phải vì một mạng người mà liều mình như vậy chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp