Loài rắn được coi là một trong những loài vật có tốc độ bắt mồi
rất cao và nhanh, bởi vì đơn giản chúng không có chân, chúng
chỉ cần trườn trên địa hình một đoạn ngắn cũng đã hơn gấp
mấy lần nhiều bước đi của con người rồi!
Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, cảnh vật mỗi lúc một lạ, cô không biết
lối đi này có gì hay không, nhưng bây giờ thứ cô cần đối phó
trước là lũ rắn đằng sau.
Mặc dù đã hơn một nửa lũ rắn bỏ đi nhưng với số lượng hơn 100 con còn lại như thế này thì.... bọn cô vẫn chưa thể có 40% thắng
được.
Mạc
Tĩnh vừa chạy vừa xem xét xung quanh, là vì cô chạy quá nhanh
hay là không để ý kĩ , mà cô không thể tìm ra được chỗ nào có bột hùng hoàng cả...
Đến khi có thể bớt chóng mặt lại thì cô thấy Bạch Hiểu đang chạy về phía mình, miệng còn nói rất lớn, Mạc Tĩnh liền quay sang đằng sau, khi nhìn thấy con rắn ấy sắp vồ tới mình, cô liền
theo bản năng đưa hai tay lên đỡ trước mặt, nhắm chặt mắt lại!
Nhưng.... một giây, hai giây, bốn giây, sáu giây..... không hề có bất cứ
cái gì như cô nghĩ, không đau đớn, không bị cắn.... cô không....
bị sao cả?
Mạc Tĩnh từ từ mở mắt, trước mặt cô con rắn vẫn còn đứng đó
nhưng cái đầu nó lại lắc lư qua lại, hai mắt tròn xoe, cả
người đứng im không nhúc nhích, hệt như..... một con rối vậy,
nó đang bị điều khiển sao?
Bạch Hiểu cũng đã dừng lại cách Mạc Tĩnh khoảng ba mét, cô cũng
đang thắc mắc nhìn đám rắn, chúng bị làm sao vậy?
Đôi mắt chúng mù mịt hệt như đang bị bao phủ bởi một lớp sương
mù , khiến chúng không nhìn thấy được phía trước, không tiến
lên được, lại càng giống như bị thôi miên, không phân biệt được
mồi hay rắn nữa!
Mạc Tĩnh nhìn sang xung quanh, không có ai cả? Không có ai ở đây...... vậy thì đám rắn này là bị gì??
Chợt một tiếng sáo dài vang lên, đám rắn kia con nào con nấy như
một con lật đật, quay đầu về phía sau, lắc lư qua lại vài
cái, rồi dần dần bò đi mất.
Lúc Mạc Tĩnh vẫn đang ngây ra vì không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói vang lên:
- Ngươi không sao chứ?
Mạc Tĩnh theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, từ bên tay phải cô, một cụ già từ đằng sau một gốc cây to ló mặt
ra.
- Không phải cô nên quan tâm đến vết thương của mình hơn thay vì
hỏi ta câu này sao? - Vừa nói, bà ta vừa nhìn vào chân trái
của Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh theo ánh mắt bà ta nhìn xuống, khi thấy hai cái lỗ nhỏ trên chân mình, Mạc Tĩnh nhíu mày, thầm mắng:
- Chết tiệt, bị cắn rồi!
Nói xong, Mạc Tĩnh cũng không còn sức mà ngất đi, cô nghiêng đầu
ngã xuống đất nhưng may mắn được Bạch Hiểu chạy đến đỡ lấy.
Bạch Hiểu nhìn Mạc Tĩnh ngất đi mà sắc mặt trắng bệch không chút
huyết sắc, cô nhìn cụ già kia, lên tiếng chất vấn:
- Ngươi đã làm gì tiểu thư !
Cụ già kia chưa kịp trả lời, thì Thẩm Lân và nô tỳ còn lại cũng đã chạy tới, Thẩm Lân nhìn thấy vết thương trên chân Mạc Tĩnh, liền hét:
- Bạch Hiểu, Mạc Tĩnh tỷ bị rắn cắn rồi!
Bạch Hiểu bây giờ mới nhìn thấy, cô đặt đầu Mạc Tĩnh xuống đất,
nhanh chóng vén chân cô lên, đưa đầu xuống muốn hút máu độc ra
ngoài.
Thẩm Lân liền ngăn cản, nói:
- Ngươi đừng làm bậy, chúng ta chưa biết loại độc này là gì,
lỡ như là loại độc mạnh, ngươi cứ như vậy hút ra sẽ bị trúng
độc đó!
Bạch Hiểu gạt tay Thẩm Lân qua một bên, lên tiếng lạnh lùng:
- Đừng có cản ta! Thà là ta trúng độc ta cũng không để tiểu thư trúng độc!