Phượng Hoàng Lửa

Chương 108: Người Bí Ẩn Núi Thanh Sơn!


...

trướctiếp

* Trước khi viết chap mình sẽ nói về cách xưng hô trong truyện tí nhá!

Lúc đầu mình cũng muốn xưng hô gì đó cho nhân vật nó "sang choảnh " hơn =)))), nhưng mà cứ nghĩ làm lố quá thì không tốt. nên mình cứ xưng hô bình bình vậy cho chắc.

Mình chỉ dùng từ "thiếu gia" và "thiếu phu nhân" khi nam nữ chính ở trong phủ Lục Tứ gia mà thôi, vì mình nghĩ, ở nơi mình sống thì tên này nghe thân thiết mà cũng không kém phần sang trọng. Nếu như trong phủ mà dùng "hoàng tử" hay "hoàng tử phi" thì nó lố quá, kiểu như kêu hơi bị thái quá ý. Trong hoàng cung thì mình lấy cách xưng hô là Lục Tứ gia, Lục Tứ phu nhân, y như những hoàng tử khác vậy, mình không có dùng là Tứ hoàng tử hay là phu nhân Tứ hoàng tử cả, vì nghe vậy nó tầm thường lắm.

Nên mình dùng Lục Tứ gia và Lục Tứ phu nhân để nghe "sang" hơn chút =)))

Đối với đám người thân cận của Lục Mã Tự, việc kêu "thiếu phu nhân" thể hiện một mức độ cao quý hơn chứ không phải thấp kém, nó không giống như cách gọi một người vợ của quan lại bình thường, các bạn xem phim cổ trang sẽ hay đễ ý, nếu mà vợ của các quan lại bình thường á, trong phủ thì thường được gọi là "phu nhân", ra ngoài thì sẽ gọi là Hàn phu nhân, hay Lạc phu nhân các thứ, thường lấy họ của chồng ra để gọi vợ của người đó. Nhưng mà khi đọc Lục Tứ phu nhân nghe nó khác liền, kiểu như nó cao sang hơn, cũng ở một tầm khác xa hơn!

Cho nên, mình vẫn sẽ không đổi cách xưng hô và sẽ viết như bình thường vì mình thấy nó đã ổn rồi!

Cảm ơn chị @Maria Huỳnh đã đóng góp ý kiến cho truyện của Tiêu, mong rằng chị sẽ hài lòng với câu trả lời của em!

----...--------------..----------------

Mạc Tĩnh và ba người khác chạy trối chết về phía trước, thỉnh thoảng họ sẽ quay đầu xem thử có con rắn nào đã đuổi tới kịp hay chưa.... và đáp án là... có đấy!

Loài rắn được coi là một trong những loài vật có tốc độ bắt mồi rất cao và nhanh, bởi vì đơn giản chúng không có chân, chúng chỉ cần trườn trên địa hình một đoạn ngắn cũng đã hơn gấp mấy lần nhiều bước đi của con người rồi!

Mạc Tĩnh nhìn xung quanh, cảnh vật mỗi lúc một lạ, cô không biết lối đi này có gì hay không, nhưng bây giờ thứ cô cần đối phó trước là lũ rắn đằng sau.

Mặc dù đã hơn một nửa lũ rắn bỏ đi nhưng với số lượng hơn 100 con còn lại như thế này thì.... bọn cô vẫn chưa thể có 40% thắng được.

Mạc Tĩnh vừa chạy vừa xem xét xung quanh, là vì cô chạy quá nhanh hay là không để ý kĩ , mà cô không thể tìm ra được chỗ nào có bột hùng hoàng cả...

Cũng vì cái tính suy nghĩ không nhìn đường đó của mình mà trong lúc Mạc Tĩnh đang chạy đã vô ý đụng trúng một thân cây, Mạc Tĩnh liền cứ thế bị hắt văng xuống đất.

Bạch Hiểu và Thẩm Lân quay đầu, khi thấy đám rắn đang đến gần, Thẩm Lân liền hô to:

- Mạc Tĩnh tỷ, cẩn thận!

Bạch Hiểu không tiến về phía trước nữa, cô quay đầu chạy đến chỗ của Mạc Tĩnh, nếu như lũ rắn đó muốn cắn tiểu thư thì hãy cắn cô trước đã!

Nghĩ nghĩ, Bạch Hiểu vận nội công, từ đằng xa, phun ra ám khí từ trong túi áo mình vào đám rắn. Kim độc chỉ làm di chuyển của chúng chậm lại, chứ không hề làm chúng sợ mà bỏ chạy.

Ngay khi đó, đã có một con bò gần đến chỗ Mạc Tĩnh.

Bạch Hiểu lúc này ở phía xa đang chạy đến, cô hô lên:

- Tiểu thư!

Mạc Tĩnh bị đập đầu đến ngu người, cô bị choáng, cả đầu quay cuồng, chỉ nghe những tiếng âm thanh hỗn loạn đâm vào nhau.

Đến khi có thể bớt chóng mặt lại thì cô thấy Bạch Hiểu đang chạy về phía mình, miệng còn nói rất lớn, Mạc Tĩnh liền quay sang đằng sau, khi nhìn thấy con rắn ấy sắp vồ tới mình, cô liền theo bản năng đưa hai tay lên đỡ trước mặt, nhắm chặt mắt lại!

Nhưng.... một giây, hai giây, bốn giây, sáu giây..... không hề có bất cứ cái gì như cô nghĩ, không đau đớn, không bị cắn.... cô không.... bị sao cả?

Mạc Tĩnh từ từ mở mắt, trước mặt cô con rắn vẫn còn đứng đó nhưng cái đầu nó lại lắc lư qua lại, hai mắt tròn xoe, cả người đứng im không nhúc nhích, hệt như..... một con rối vậy, nó đang bị điều khiển sao?

Bạch Hiểu cũng đã dừng lại cách Mạc Tĩnh khoảng ba mét, cô cũng đang thắc mắc nhìn đám rắn, chúng bị làm sao vậy?

Đôi mắt chúng mù mịt hệt như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù , khiến chúng không nhìn thấy được phía trước, không tiến lên được, lại càng giống như bị thôi miên, không phân biệt được mồi hay rắn nữa!

Mạc Tĩnh nhìn sang xung quanh, không có ai cả? Không có ai ở đây...... vậy thì đám rắn này là bị gì??

Chợt một tiếng sáo dài vang lên, đám rắn kia con nào con nấy như một con lật đật, quay đầu về phía sau, lắc lư qua lại vài cái, rồi dần dần bò đi mất.

Lúc Mạc Tĩnh vẫn đang ngây ra vì không hiểu chuyện gì, thì một giọng nói vang lên:

- Ngươi không sao chứ?

Mạc Tĩnh theo bản năng nhìn về phía nơi phát ra tiếng động, từ bên tay phải cô, một cụ già từ đằng sau một gốc cây to ló mặt ra.

Thấy bà ấy đến gần mình, Mạc Tĩnh cảnh giác lên tiếng:

- Ngươi là ai?

Bà cụ cười mỉm, nói:

- Không phải cô nên quan tâm đến vết thương của mình hơn thay vì hỏi ta câu này sao? - Vừa nói, bà ta vừa nhìn vào chân trái của Mạc Tĩnh.

Mạc Tĩnh theo ánh mắt bà ta nhìn xuống, khi thấy hai cái lỗ nhỏ trên chân mình, Mạc Tĩnh nhíu mày, thầm mắng:

- Chết tiệt, bị cắn rồi!

Nói xong, Mạc Tĩnh cũng không còn sức mà ngất đi, cô nghiêng đầu ngã xuống đất nhưng may mắn được Bạch Hiểu chạy đến đỡ lấy.

Bạch Hiểu nhìn Mạc Tĩnh ngất đi mà sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc, cô nhìn cụ già kia, lên tiếng chất vấn:

- Ngươi đã làm gì tiểu thư !

Cụ già kia chưa kịp trả lời, thì Thẩm Lân và nô tỳ còn lại cũng đã chạy tới, Thẩm Lân nhìn thấy vết thương trên chân Mạc Tĩnh, liền hét:

- Bạch Hiểu, Mạc Tĩnh tỷ bị rắn cắn rồi!

Bạch Hiểu bây giờ mới nhìn thấy, cô đặt đầu Mạc Tĩnh xuống đất, nhanh chóng vén chân cô lên, đưa đầu xuống muốn hút máu độc ra ngoài.

Thẩm Lân liền ngăn cản, nói:

- Ngươi đừng làm bậy, chúng ta chưa biết loại độc này là gì, lỡ như là loại độc mạnh, ngươi cứ như vậy hút ra sẽ bị trúng độc đó!

Bạch Hiểu gạt tay Thẩm Lân qua một bên, lên tiếng lạnh lùng:

- Đừng có cản ta! Thà là ta trúng độc ta cũng không để tiểu thư trúng độc!

Nói rồi, lại một lần nữa cúi đầu xuống chân Mạc Tĩnh, muốn hút máu độc ra ngoài.

Cụ già nãy giờ vẫn quan sát mấy người, bỗng dưng lên tiếng:

- Cô nương đó trúng độc của Rắn Lục rồi, ngươi càng hút máu độc ra ngoài, sẽ càng tăng khả năng độc thấm vào da mà thôi!

Bạch Hiểu khựng động tác của mình lại, ngẩng đầu nhìn bà già kia, cụ già cũng không sợ mà đối mắt với cô, sau đó nói:

- Đi theo ta, ta có cách chữa cho tiểu thư nhà các ngươi!

Nói rồi, bà ta quay đầu, khòm lưng đi về một hướng khác.

Thẩm Lân nhìn Bạch Hiểu, dè dặt hỏi:

- Liệu có thể tin bà ta được không?

Bạch Hiểu lắc đầu, sau đó cô nhìn về phía Mạc Tĩnh đang hôn mê, nghĩ lại những gì bà ta đã nói, có lẽ..... bà ta thật sự biết gì đó, vài giây sau, cô lên tiếng:

- Không có lựa chọn nào khác cả! Đi thôi! - Vừa nói, Bạch Hiểu vừa cõng Mạc Tĩnh trên lưng vừa chạy đuổi theo bà già kia.

Thẩm Lân và nô tỳ kia thấy thế cũng liền đi theo sau!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp