Khi bầy rắn phía dưới dần lui hết, chỉ
còn một vài con đang nằm cuộn tròn phía xa, như đang chờ những
người trên cây rớt xuống vậy.
Mạc Tĩnh nhìn đông nhìn tây, bây giờ ở trên cao, còn lại ở cái cây cao nhất, nhìn xuống thế méo nào cũng thấy toàn lá với cây.
Con đường mà họ đang đi thì lũ rắn nằm đầy ra, nếu đi hướng
ngược lại .... thì về mòe chân núi rồi!
Mạc Tĩnh nhìn qua một con đường rẽ khác, đây là lối duy nhất còn
lại, nhưng.... cô không biết đi đường này! Chưa kể, không biết nó có chứa thứ sinh vật quỷ quái nào nữa hay không!
Mới đi 1/4 cái núi thôi cô đã suýt chết hai lần rồi, cứ như thế có ngày cô bị bị suy tim mà chết luôn quá!
Mạc Tĩnh nhìn qua Thẩm Lân, huýt sao một cái, Thẩm Lân liền quay sang nhìn cô, Mạc Tĩnh mở miệng hỏi:
- Em có biết còn con đường nào khác ngoài đường mình đi hay không?
Thẩm Lân lắc đầu, đáp:
- Em không chắc, con đường này thường được người dân lên núi đốn
củi, là họ chỉ em, chứ em chưa lên Thanh Sơn lần nào! Làm sao em biết được còn đường nào khác!
"...."
Con lạy má, má xuống đất, à không, má ngồi đó luôn cho con chắp hai tay lạy má.
Muốn đi tìm Bạc Ngà mà méo biết nó ở đâu đã đành, còn không biết đường lên nữa chứ, người ta chỉ có một con đường, bây giờ thì rắn nó nằm đó chực hết rồi, xuống là nó đợp ngay, đi được
cái gì nữa?
Đi mà má không chuẩn bị kế hoạch dự phòng hả?
Lúc đi sao hứng khỏi, hùng hổ thế! Bây giờ thì hay rồi, xuống không được mà đi cũng không xong!
Mạc Tĩnh muốn đấm vào ngực mình mấy phát quá, cứ thế này sao cô sống nổi chứ? Làm ăn thế này là chết con nhà người ta rồi!
Thẩm Lân cúi đầu buồn rầu, cô thật là vô dụng mà, không thể giúp gì được!
Cô thở dài, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tĩnh, định nói gì đó thì.....
Thẩm Lân mở to mắt, miệng lắp bắp nói:
- Mạc Tĩnh tỷ..... Mạc Tĩnh tỷ!
Mạc Tĩnh đang suy nghĩ tiếp theo phải đi đâu thì bị gọi, cô không ngẩng đầu, nhưng vẫn nói: