- Phụ hoàng muốn ta học binh pháp, ta đã học hai canh giờ rồi
nhưng không cách nào học thuộc được, vì vậy ta muốn ra ngoài
chơi, nhưng mà đám người kia cứ muốn đi theo ta, còn luôn nhắc
nhở ta phải quay về học bài, thật là phiền phức. Bởi vậy, ta
mới trốn vào đây!
Mạc Tĩnh nghiêng đầu, cô chớp chớp mắt như vẻ không hiểu, sau đó ngây ngô hỏi:
- Mẹ ta từng nói, không ai có quyền bắt ép ai làm gì cả, vì
như vậy là sai trái, có phải phụ hoàng ngươi làm điều sai trái không? Ta sẽ về mách mẹ, để mẹ ta nói với cha ta kiện lên
hoàng thượng nhé!
Lục Mã Tự nhìn ánh mắt trong veo của Mạc Tĩnh, càng nhìn vào sự chân thành của cô, giống như cô thật sự muốn giúp mình vậy!
Mười lăm năm sau, Lục Mã Tự vấp phải một biến cố, vì điều đó,
hắn bỏ đi biền biệt sáu năm, khi trở về, lần thứ hai gặp mặt
Hàn Mạc Tĩnh lại là ở trong một quán trà.
Hắn hai mươi sáu tuổi, cô hai mươi hai tuổi, xinh đẹp hơn và bình tĩnh hơn.
Ở trong quán trà ấy, hắn ngồi ở lầu trên, cô ngồi ở lầu dưới,
cô lộng lẫy và kiêu ngạo, đứng trước mặt người khác không hề
tỏ ra mình yếu thế, ngược lại đến người khác cũng phải sợ
bá khí trên người của cô!
Nụ cười, sự vui vẻ đã hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt ấy, đứa trẻ đã cười với hắn, bây giờ hoàn toàn khác xưa, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, không có cảm xúc. Nhưng hắn vẫn
không có cách nào rời mắt khỏi cô được. Cô bây giờ thậm chí
khiến hắn phải ngoái nhìn, khiến hắn phải ghi nhớ cô hơn lúc
trước.
Và có vẻ như nàng cũng cảm nhận được cái nhìn của ta, khi nàng ra
khỏi quán trà, còn quay đầu nhìn lên nhưng khi nhìn thấy ta,
nàng lại lướt qua như không biết. Không biết lúc được nàng nhìn thấy nhưng chỉ lướt qua, ta đã hụt hẫng biết bao nhiêu.
Hắn bắt đầu tò mò, tò mò cô đã trải qua chuyện gì mà thay đổi
đến thế. Tại sao nụ cười của cô từng làm hắn thương nhớ một
thời gian lại thay vào đó một khuôn mặt lạnh nhạt với bất cứ
ai như thế.
Vì vậy, hắn điều tra nàng, theo dõi nàng.
Lục Mã Tự không hề biết rằng, đó không phải là lần thứ hai hắn
gặp Hàn Mạc Tĩnh, mà đó chính là lần đầu tiên hắn gặp gỡ
Chu Cẩm. Lần đầu tiên biết để ý đến một người! Cũng chính khi hắn theo dõi nàng, sự ràng buộc của hai người mới bắt đầu!
Cũng không biết cảm giác ấy thế nào, nhưng dường như ta lại càng
để ý hơn đến thân ảnh bé nhỏ nhưng đầy kiêu ngạo đó của
nàng..
Rồi ta theo dõi nàng, quan tâm đến từng hành động của nàng, ta phát
hiện dù nàng có thay đổi nhưng vẫn giữ nét trẻ con lém lỉnh
của mình, nàng hại người ta nhưng cũng tha cho người ta, sâu
trong trái tim của nàng, là sự lương thiện ít ai có được.
Dần dần, ta muốn được gặp nàng, muốn được nhìn thấy nàng, trong
đêm hôm đó ở phủ Hàn gia, nàng nghe lén người khác nói chuyện, còn ta lại nhìn lén nàng, nàng phát hiện ra ta nhưng lại quay
lưng bỏ chạy, hệt như một chú thỏ sợ một con sói đêm.
Ngày hôm sau, ta thưa chuyện với phụ hoàng, muốn cưới nàng, muốn
được có nàng bên cạnh, ta biết nàng rất tức giận, nàng lên
đến hoàng cung chất vấn phụ hoàng, lúc đó ta đã rất ngạc
nhiên, nhưng dù vậy, nàng vẫn sợ ta, nàng vẫn đề phòng với ta, vẫn khôn ngoan lựa chọn theo ý ta.
Ta với nàng thành thân, nàng lại bảo ta không được quá phận,
nhưng ta không giận, ta đồng ý với nàng, bởi vì ta nguyện ý
chờ đợi để được nàng chấp nhận.
Vậy nên, Hàn Mạc Tĩnh, dù là chờ đợi nàng lâu thế nào, Lục Mã
Tự ta nhất định sẽ đợi được, Và ta sẽ không cho phép nàng rời đi, không cho nàng thoát khỏi ta, bởi vì, ngay từ lúc đầu,
nàng đã là người của ta rồi! Hàn Mạc Tĩnh ngay từ đầu đã là người của Lục Mã Tự rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT