Ngạn Cơ đưa tay phải lên, một lần nữa thôi động nhất chỉ đạo, lần này ta nhất định một kích lấy mạng hắn.

- Cô nương, xin thủ hạ lưu tình - Một giọng nói trong trẻo mang theo vẻ hoảng hốt phía sau Ngạn Cơ vang tới

- Ngọc Nữ, đừng qua đây - Tên yêu quái hoảng loạn nói

Ngạn Cơ quay mặt nhìn nữ tử phía sau, đây không phải là Ngọc Nữ cô nương chuẩn bị tung tú cầu sao, sao lại tới đây.

- Cô nương, xin tha cho Bách Nhật một lần, ta xin cô - Nữ tử mặt trắng mày ngài đôi mắt chảy lệ dài, vừa khóc vừa nói đập đầu xin ta.

- Nực cười, sao ta lại phải tha cho một đại ma đầu?

- Cô nương, là bất đắc dĩ. Huynh ấy buộc phải huyết tế sinh mạng nhân tộc là để thoát khỏi Hắc Ám Thâm Uyên - Ngọc Nữ rối rít giải thích

Phía xa, Trần pháp sư nghe thấy lập tức nhăn mặt tiến lại gần lên tiếng:

- Cô nương, à không, phải gọi là tiền bối, ngài không thể tha cho y. Để thoát khỏi Hắc Ám Thâm Uyên có hai luật, một là giết bậc cao của Hắc Ám Thâm Uyên, hai là huyết tế đủ một trăm vạn sinh linh nhân tộc. Nếu người tha cho y y sẽ gây họa nhân tộc.

- Không, không phải, huynh ấy yêu ta, muốn cưới ta, nên bất đắc dĩ mới phải vậy, cô nương xin tha mạng huynh ấy. Xin người, huynh ấy không cố ý đâu, năm đó ta trúng độc thập tử nhất sinh, huynh ấy đã bán linh hồn mình cho Hắc Ám Thâm Uyên để cứu ta - Vừa nói nước mắt nàng không ngừng rơi, ôm yêu quái Bách Nhật vào lòng.

- Sau này, huynh ấy muốn lấy lại linh hồn để bên ta trọn đời, cấp cao của Hắc Ám Thâm Uyên đa số là đại ma đầu từ Tam Trọng Thiên trở lên, huynh ấy không là đối thủ, nóng vội nên buộc phải làm vậy.

Bùm

Từng tia máu thẩm thấu tà áo xanh lá của thiếu nữ.

Nhất chỉ đạo xuyên qua mi tâm tên yêu quái Bách Nhật, lập tức khiến y mất toàn bộ khí tức.

- Không - Ngọc Nữ cô nương nhìn máu chảy vào lòng tay mình, không giữ nỗi bình tĩnh chua xót:

- Tại sao, huynh ấy chỉ giết kẻ xấu thôi, các ngươi thấy huynh ấy giết người tốt bao giờ chưa? - Ngọc Nữ đôi mắt hung lệ nhìn ta lại nhìn hai thầy trò phía sau

Ngạn Cơ liếc mắt nhìn Trần pháp sư, y im lặng hồi lâu:

- Ngẫm nghĩ chưa từng giết người tốt, nhưng đây là tam giới. Vốn định ước sẵn, Hắc Ám Thâm Uyên lọt vào đây đều phải chết.

Trần pháp sư nhìn qua ta muốn nói gì đó lại thôi

Ngạn Cơ nhìn đôi tình nhân trước mặt, hai người họ cho ta cảm giác rất quen thuộc, trong vô thức khiến tay nhớ về một khoảng trắng xa xăm, dường như đã từng gặp...

- Bách Nhật, huynh còn chưa thú muội, huynh nói huynh hôm nay sẽ bắt được tú cầu của muội mà -

Ngọc Nữ vỡ òa, ta thấy nàng ta thật yếu đuối, nam nhân trong thiên hạ không thiếu, sao phải rơi lệ vì một người.

Nở một nụ cười khinh bỉ, Ngạn Cơ lắc đầu, nghĩ gì đó, phẫy tay thu hồn phách của Bách Nhật yêu quái vô túi áo, liền lập tức rời đi.

- Không, ngươi trả Bách Nhật cho ta- Ngọc Nữ vội vàng chạy theo, nhưng ta đã đại na di sang Vệ quốc rồi, nàng sao có thể gặp được ta chứ. Hừ

Vốn dĩ theo tính tình của Ngạn Cơ, nàng sẽ ngay lập tức thôn phệ linh hồn tên kia, nhưng không biết vì lý do gì, nàng đã chần chờ.

Ta không nghĩ là vì ta cảm động tình cảm hai người, vì đơn giản ta chẳng hề để tâm chuyện tình cảm của họ. Ta chỉ quan tâm là họ cho ta thấy một thứ gì đó quen thuộc.

Suy nghĩ nửa ngày, Ngạn Cơ mệt mỏi vô cùng, quyết định tha cho tên này một mạng vậy. Liền truyền âm cho Phán Quan, kể y câu chuyện hôm nay:

- Người có cách nào giúp tên này loại bỏ cầm chế Hắc Ám Thâm Uyên không?

- Tên này thậm chí nhất trọng thiên còn chưa đạt tới, nhưng do là phàm nhân nghịch thiên nên mới có pháp lực ngang ngửa nhất trọng thiên thôi, còn cứu được. Nhưng phải coi sợi dây nhân quả, nếu tội nghiệp quá nặng, chỉ có thể giết, còn nếu có công đức, thì có thể cho hắn xuống tầng thứ 18 chịu tra tấn vạn năm liền có thể thanh tẩy - Phán Quan lười biếng nói.

- Nực cười, ta không nghĩ đã là Hắc Ám Thâm Uyên lại có thể công đức quấn quanh đâu, ta kêu Hắc Bạch sư huynh đem hắn về, người tới kiểm tra đi - Ngạn Cơ lạnh lùng đáp.

...

Một ngày sau

- Ngạn Cơ, y có công đức quấn quanh, chúng ta có thể dùng Phách Lịch Tử đánh để giải trừ cho y

Ngạn Cơ cho dù cũng mong kết quả này, nhưng trong lòng cũng thoáng giật mình, không ngờ là thật:

- Đa tạ Phán Quan. Liệu ta có thể lấy ký ức của y không.

- Không được - Phán Quan lạnh lùng trả lời.

Ta muốn lấy ký ức y đơn giản là vì ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong trăm năm này, tại sao đột nhiên số lượng tiên nhân lại tăng nhiều như vậy. Bên cạnh đó, ta cũng muốn biết mối quan hệ hai người kia, liệu có phải là thật. Cùng lắm về Minh giới một chuyến.

- Vậy ta sẽ về lại Âm Ti hỏi Diêm Vương một chuyến- Ngạn Cơ thoáng suy nghĩ lập tức lên tiếng.

- Không được - Phán Quan hét lớn.

Ta giật mình, chuyện gì? Sao ta lại không được về Âm Ti chứ.

Phán Quan đổ mồ hôi, suy nghĩ một khắc liền nói

- Cũng không phải không thể, Phách Lịch Tử sau khi đánh thì sẽ quên toàn bộ ký ức, tất cả sẽ lưu vào sổ Sinh Thần. Ngươi nếu muốn ký ức tên này thì để ta hỏi Diêm Vương là được rồi.

- Hảo, đa tạ.

...

- Diêm Vương, Ngạn Cơ tiên tử muốn có ký ức tên Bách Nhật - Phán Quan cung kính trả lời

- Không được - Diêm Vương lạnh lùng trả lời. Phán Quan đã đoán trước được kết quả này

- Nhưng nàng nói nếu ngài không chịu sẽ trở về Địa Ngục nài nỉ ngài

- Cái gì? Diêm Vương rớt cây bút trong tay. Lưng một cỗ khí tức lạnh chảy dọc cơ thể.

Hiện giờ Nhị Hoàng Tử Triệu Thiên Mạc đang ở đây, Ti Mệnh tinh quân đã cảnh cáo, không được làm sai mệnh cách của nàng nữa, nếu không sẽ "ghé thăm" Minh giới. Chưa hết, chính Thiên Đế đã hạ lệnh là phạt nhị hoàng tử cùng Ngạn Cơ tiên tử trải qua tình kiếp ở nhân gian, giờ mà gặp nhau chốn Âm Ti, khác nào quy ta trái lệnh Thiên Đế. Diêm Vương y không dám làm trái lệnh đâu...

Suy nghĩ đắn đo một hồi, Diêm Vương lấy lại bình tĩnh, tiếp tục phê duyệt sinh tử, nói:

- Hừ, nàng ta thích thì cứ cho nàng ta. Dù sao cùng không quan trọng, chỉ là một tên yêu quái thôi mà. Nàng ta vốn dĩ nuốt hắn là có ký ức rồi, phức tạp vậy để làm gì. Ngươi nói với nàng ta, không có lần sau.

- Tuân lệnh

...

Một lỗ đen thời khôn mở ra, nối thông Âm Ti cùng Nhân giới, một tay Phán Quan xuất hiện ném ra một trang sách tới trước mặt Ngạn Cơ.

- Ngạn Cơ,,đây là ký ức của tên Bách Nhật kia, Diêm Vương đã cảnh cáo, lần này ngươi lập công bắt được tên ở Hắc Ám Thâm Uyên, nên đồng ý thưởng ngươi ký ức hắn. Nhưng không có lần sau đâu - Phán Quan vui vẻ thở phào trong lòng nói.

- Đa tạ phán quan - Ta cười lấy lòng, lập tức cắt đức truyền âm.

...

Hấp thụ ký ức tên Bách Nhật, ta chợt nhận ra Ngọc Nữ không hề nói dối. Không uổng ta tha một mạng, hừ.

Thì ra là vậy, chuyện Thanh Ngọc tinh cầu này có nhiều cường giả như vậy, phải nói có một phần công của vị bán tiên bạt vô âm tín năm xưa. Trăm năm trước, vị hoàng từ Triệu quốc đã thành công phá tan Ác Bá yêu tộc, một thân chém chết La ma thần. Cứu toàn bộ nhân giới một tinh cầu Thanh Ngọc tránh khỏi kiếp nạn, trời cao công bằng, đã trả công cho vị hoàng tử năm đó bằng cách rót một lượng lớn công đức chảy dọc khắp bầu trời.

Vốn dĩ vị hoàng tử nên hấp thụ toàn bộ công đức đó để một bước đột phá trở thành tiên nhân Nhị Trọng Thiên, nhưng không ngờ, vị hoàng tử đó không những không lấy công đức đó, lại còn rải nó rộng khắp Thanh Ngọc tinh cầu. Khiến linh khí thiên địa nơi tinh cầu tăng vọt, nồng đậm nhất là tại Triệu quốc, điều này đã thu hút tu nhân giả từ khắp tinh cầu khác, lặn lội sang Thanh Ngọc tinh cầu để tăng cường tu vi. Đó là nguyên do trăm năm trở lại khắp tu nhân giả nơi đây tăng vọt. Vị hoàng tử đó chính là Triệu Thiên Mạc, tuy nhiên nay đã bặt vô âm tín đã cả trăm năm rồi.

...

- Ta muốn tìm một nữ tử đến đây từ trăm năm trước, nàng tên Kỳ Ngạn Cơ -

Một vị phật tử mặc áo cà sa đạo mạo, người y tỏa ra khí khái bất phàm, bước tới trước mặt Hắc Bạch Vô Thường, giọng nói nhẹ nhàng đầy trông đợi.

*Tiên khí: khí tức từ Đạo giáo, pháp khí: khí tức từ Phật giáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play