Trước đó Ngạn Cơ đã tìm hoàng thượng và hoàng hậu nói cho họ biết nàng tính đi Địa Ngục trấn.
"Ngươi điên rồi, ngươi biết nơi đó nguy hiểm thế nào không?" Vị hoàng hậu khó tin nhìn cô nương từ Kỳ Nhạc phủ trước mặt. Thiên hạ này, ai mà không biết đến hiểm nguy Địa Ngục trấn. Mười người vào thì chỉ một người ra, mà người ra được cũng bị tàn phế trở nên ngu ngốc cả đời.
Đã có nhiều truyền thuyết bí ẩn về Địa Ngục trấn, nhưng đó đã là chuyện của ngàn năm trước, thời nay, chưa ai có thể kiểm chứng Địa Ngục trấn liệu có kỳ trân dị bảo hay không, nhưng chắc chắn một điều, xét về mức độ nguy hiểm, không nơi nào vượt qua Địa Ngục trấn. Ngay cả tiên nhân cùng bán tiên đến đó đều bị bài xích, thì Ngạn Cơ vô đó khác nào tự tử.
Hoàng đế cũng lên tiếng: "Ngươi tốt nhất không nên đi, nhị hoàng tử biết được có khi không quản mọi thứ tới Địa Ngục trấn theo ngươi. Hơn nữa, nhi tử ta chắc chắn sẽ không đồng ý để ngươi đi."
Hoàng đế biết tình cảm của Ngạn Cơ dành cho Triệu Thiên Mạc, cũng biết mục đích nàng vô đó mười phần vì Triệu Thiên Mạc. Tuy nóng lòng cứu nhi tử, nhưng lão cũng không phải người vô ơn, Kỳ tướng quân đã vì vương triều Triệu quốc chinh chiến chút nữa tử thủ sa trường, sự cảm kích của hoàng đế chưa từng ngừng với vị tướng quân nọ. Huống hồ, nay nữ nhi của Kỳ tướng quân lại muốn vì nhi tử lão xông vào nơi hiểm nguy như thế.
"Thần đã quyết sẽ không thay đổi, nay vi thần gặp hai vị chỉ muốn xin hoàng hậu, hoàng thượng giữ bí mật giùm thần. Nếu may mắn mã đáo thành công, thì thần sẽ quay về. Nếu tử mình nơi Địa Ngục trấn, xin hai vị hãy nói thần thấy nhị hoàng tử thành phế nhân, không sống được bao lâu nữa, nên đã phụ bạc, bỏ đi..." Ngạn Cơ dứt khoát mang hàm ý không thể thay đổi.
Hoàng đế phẫn nộ quát: "Làn càn, ngươi nói chúng ta nói với nhị hoàng tử như thế, nếu ngươi tử mạng hắn sẽ hận ngươi."
"Nếu hận cũng tốt, chàng bắt đầu được với một người khác, còn hơn day dứt hối hận một đời vì thần...."
Vừa dứt lời Ngạn Cơ phi thân đi mất, để lại hai thân ảnh thở dài phía sau...
....
Ngạn Cơ ta sau khi an bài cho Triệu Thiên Mạc, từ biệt hoàng đế hoàng hậu, cũng không quên bái biệt phụ mẫu của mình. Ta còn nhớ hôm đó, trời lộng gió, sải bước tiến về Kỳ Nhạc phủ, nhìn cha mẹ thân sinh của mình tóc ngả màu tiêu, không kìm được nước mắt trên mặt. Ta cả đời theo đuổi tiêu dao, theo đuổi Triệu Thiên Mạc, nhưng lại chưa bao giờ nhìn về phía sau. Có người đang ngóng trông ta từng ngày, có người yêu thương ta vô điều kiện, liệu ta có quá vô tâm không, khi quên mất phụ mẫu thân sinh ta đang cận kề đại nạn tuổi thọ?
Người đàn ông mang hương vị sa trường tuấn mãnh năm xưa nay đã trở thành một lão tử, nếp nhăn càng in rõ trên mặt ông.... Nhạc phu nhân cũng đã thành một lão bà, nhưng ấm áp tạo ra cho người đối diện chưa từng đổi thay. Hai người họ hằng ngày đều dọn dẹp rồi lui tới đình viện của ta, chưa bao giờ ngừng ánh mắt trông về cửa phủ. Phải chăng ngày ngày đều mong ngóng ta quay về?
Ta còn nhớ, hôm đầu tiên bước về phủ, đập vào tai ta đầu tiên là giọng phụ thân ta đang nói với hạ nhân: "Các ngươi lui ra đi, ta muốn hàng ngày tự tay dọn phòng cho nữ nhi của ta, ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ nhi ta không muốn người lạ vào phòng, lui ra đi..."
Giọng nói khàn khàn của vị phu nhân nọ cũng vang lên: "Nữ nhi nhà mình đi một lần đã 26 năm rồi, không biết giờ y như thế nào. Chàng coi, ta mới may cho Ngạn Cơ một bộ bào tím thêu hoa bỉ ngạn, chàng thấy đẹp không?"
"Haha, phu nhân, Ngạn Cơ đi 26 năm, nàng may cũng đã 26 bộ xiêm y, nào có bộ nào không đẹp?" Kỳ tướng quân đưa tay nhẹ nhàng chạm vào hoa văn, dáng vẻ vô cùng dịu dàng, như sợ làm trầy bộ xiêm y này vậy....
Ta cứ đứng lặng nơi đó, dùng phép tàng hình che dấu ánh mắt phàm nhân thiên hạ.
Ta đã đứng trước cửa ba ngày, thật lòng không biết đối diện với họ như thế nào. Ta sợ, ta sẽ mãi lưu luyến nhìn họ không rời.... Cứ cho rằng sau khi mất nghĩa phụ cùng đồng đội, há đã nhìn rõ sống chết nhân sinh. Nhưng là ta sai, nhìn phụ mẫu thân sinh, đang ngày càng ốm yếu, bệnh tình của mẫu thân thì ngày càng thêm nặng, thật lòng ta không thể kìm nén lòng mình... Vừa muốn nhào đến ôm họ, kể họ nghe những khó khăn ta đã từng gặp....
Nhưng lại không dám....
Ta sợ họ sẽ lo lắng, vì câu chuyện này, là chuyện của tiên nhân, bán tiên, tu nhân giả* chứ không phải chuyện phàm nhân nên dính đến.
Nhưng ta cũng biết nếu lần này không gặp lại họ, thì có thể vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa. Sau hôm nay ta sẽ đi tới Địa Ngục trấn, nơi thập tử vô sinh ấy...
Huống hồ phụ thân mẫu thân ta, cũng cận kề đại nạn tuổi thọ rồi.
Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, chẳng mấy chốc trời đã ngả tối. Phụ mẫu ta lên đèn đi ngủ.
Mở cửa bước vào phòng phụ mẫu, ta nhẹ nhàng đưa tay chạm vào từng nếp nhăn trên mặt cha. Rồi lại vuốt má gương mặt mẹ...
Ta niệm phép khiến phụ mẫu ta hôn mê sâu.
Lấy trong túi áo ra lọ đan dược Phi Thế sư phụ từng ban, ta dùng ngoại lực tan chảy đan dược rồi dẫn vào tim mẫu thân ta. Phi Thế sư phụ sở trường là "Hải", những thứ liên quan đến nước đều trong phạm vi kiểm soát của ngài. Đan dược này vốn dĩ chỉ có thể tu nhân giả sử dụng, nhưng nay ta đã đẳng cấp nào rồi, ngưng chảy tinh luyện lại một viên đan dược, giảm liều lượng thành cho phàm nhân dùng không còn khó.
Ta nung chảy viên thuốc là vì mẫu thân ta tinh lực yếu hơn so với phụ thân, chỉ có thể tiếp nhận những thứ mềm mại, nhẹ nhàng. Thuốc thể lỏng là thích hợp nhất cho bà.
Ta lại ngưng kết vài viên đan dược được Bội La sư phụ ban tặng. Phụ thân ta một thời oanh liệt sa trường, vết thương đầy người, vấn đề xương cốt bị tổn thương trầm trọng, để lại di chứng cho ông. Lúc trước ta bất tài, không thể làm được gì cho người, bây giờ đã khác...
Nguyên đêm đó ta dùng công lực trị thương chữa bệnh cho phụ mẫu, tuy hao tổn nguyên khí, nhưng với ta nó đáng.
Trước khi đi ta để lại phân nửa đan dược cho phụ mẫu, còn có một bức thư cùng tín vật của ta....
Trong thư ta nói:
"Nữ nhi bất hiếu, đến lúc này vẫn không có dám nhìn phụ mẫu.
Số đan dược còn lại nữ nhi đã tinh luyện rồi, phụ mẫu hãy để lại cho sư tỷ, sư huynh cùng sư đệ dùng đi
Đây là ngọc bội hoa sen, là tín vật để bái nhập Thiên Kiếm tông. Khi mọi người thập tử nhất sinh, hãy lập tức đến Thiên Kiếm tông, nơi đó có thể giúp mọi người bình an.
Đừng ngóng nữ nhi về nữa...
Kỳ Ngạn Cơ"
"Đứa con gái ngốc" Nhạc phu nhân tỉnh dậy thấy cơ thể hôm nay dễ chịu lạ thường, bà không còn bị cơn tức ngực tra tấn nữa, vội vàng tỉnh dậy xuống giường đi thử. Thì cơ thể nhẹ nhàng một cách lạ thường, bà còn tưởng hồi quang phản chiếu*, đánh thức phu quân bên cạnh nói lời cuối. Không ngờ thấy bức thư trên bàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện...
*: Nghĩa là trước lúc chết sẽ khỏe mạnh một cách lạ thường.
"Nữ nhi thật bất hiếu, thậm chí không để chúng ta nhìn mặt nói chuyện với nó một lần" Kỳ tướng quân tức giận đau lòng nói. Không ngăn được dòng nước mắt trên mắt, ông ôm vị phu nhân của mình khóc.
Thân là phụ mẫu, nhưng bọn họ chưa từng làm gì cho nữ nhi mình, trước đây còn nợ Ngạn Cơ. Khiến nàng sống trong cực khổ cả 17 năm...
Nhưng Ngạn Cơ lại không trách móc, còn đưa đan dược quý cho phu phụ họ.
"Tướng công, ta nhớ nữ nhi của ta." Nhạc phu nhân òa khóc lớn...
"Ngạn Cơ, nếu con còn ở đây, hãy ra gặp chúng ta đi..." Kỳ tướng quân đau lòng nói lớn, ông nhờ thuốc của Ngạn Cơ nay cơ thể đã khỏe mạnh trở lại, thậm chí so sánh với tuổi ông lúc đôi mươi, còn tốt hơn 5 lần. Gương mặt phu phụ họ cũng được hoài xuân.
...
Không gian im ắng.... Không một ai trả lời...
Lúc này Ngạn Cơ đã lên đường đi tới Địa Ngục trấn mất rồi.
...
*: Tu nhân giả là những người đang tu tiên, chưa trở thành bán tiên (một nửa thần tiên), hay là tiên nhân (hoàn toàn là tiên). Phàm nhân < tu nhân giả < bán tiên < tiên nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT