Làm một người đàn ông, đi làm quả thật là chuyện tốt. ngày tháng lúc trước không đi làm ta cảm thấy quả thật như là sống một ngày bằng một năm, hơn nữa bây giờ có thể đi làm, ta cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm mỗi ngày thức dậy sớm làm xong bữa sáng, sau đó thì lái xe đi làm, lúc có bệnh nhân thì mặt mang theo nụ cười chuyên nghiệp khám bệnh cho tụi nhỏ, lúc không có bệnh nhân thì đi dạo trong hoa viên ở bên ngoài phòng khám, cảm nhận một chút chim hót hoa thơm. Buổi trưa đến nhà Uyển Uyển làm cơm trưa, cùng Uyển Uyển ăn cơm trưa, rồi nghỉ ngơi ở nhà cô ấy một lúc. Buổi chiều thì lại nhà cô ấy làm cơm tôi rồi cùng Tô Nam và Tiết Đồng ăn chung, có lúc phải trực ca tối nhưng cũng chỉ đến hơn tám giờ rưỡi là có thể về nhà rồi.

Nếu nghỉ ngơi thì ngủ đến hơn 8 giờ, ra ngoài chạy bộ rồi mua đồ ăn, sau đó làm vài thứ để vào trong tủ lạnh, để Tiết Đồng hoặc Tô Nam có thể lấy ra dùng lò vi sóng hâm lại là có thể ăn, tránh cho hai người đó bị đói.

Mỗi lần đều là ăn uống nó đủ, ta mới đi đến phòng khám nam khoa của lão Khải. thời gian làm việc ở phòng khám nam khoa của anh ta là 12 giờ trưa đến 12 giờ đêm, ta lúc mới bắt đầu cũng không biết tại sao thời gian kinh doanh lại lạ như vậy, nhưng mấy cái này không liên quan nhiều đến ta lắm, ta chỉ là kiêm chức ở đây thôi.

Sau đó ta mới biết nam khoa này hầu như đều là phục vụ nam đồng chí, có điều bệnh nhân không biết tình hình mà lạc vào cũng có không ít.

Nhi khoa vẫn là khoa yêu thích của ta, bởi vì ta luôn có thể gặp mấy đứa trẻ đáng yêu ở đây, dù xem như bọn chúng khóc chảy nước mũi cũng rất dễ thương.

Nam khoa vẫn là khoa ta không thích, bởi vì ta luôn nhìn thấy đủ loại bệnh nam khoa ở đây. Bình thường nào là dương suy tiết sớm, viêm niệu đạo, vấn đề tuyến tiền liệt cũng xem như thôi đi, có mấy loại bệnh loạn thất bát tao cũng đến đây thì quá buồn nôn rồi.

Gì mà giang mai, bệnh lậu, ta nhìn thấy đều muốn ói, ta còn cho rằng mấy người này đều là đi tìm mấy bác sĩ già dán trên cột điện, không ngờ tới người đến đây cũng không ít. Nhìn nhiều chym kỳ dị rồi, ta có thể cảm thấy chym ta cũng muốn phát run rồi. cũng may Tiết Đồng đối với sức hấp dẫn của ta mạnh hơn mấy người bệnh này, nếu không ta có thể thật sự chym bất lực.

Nhưng có vài người chym quá dài hoặc ăn mấy thứ chym không nên ăn đến đây, còn luôn có vài người liên quan đến cúc hoa cũng đến đây, xem như ta vô ngôn rồi, đây là nam khoa, không phải khoa trực tràng. Sao mà chỉ cần là đồng chí đều nhận, chiêu bài của nam khoa này không phải treo đầu dê bán thịt chó chứ?

Lương ở nam khoa này cao hơn rất nhiều so với lương ở xã khang của ta, nhưng đồng thời độ buồn nôn cũng rất cao. Có điều cũng tốt, có lẽ có thể làm bác sĩ đều có một trái tim khỏe mạnh dị thường cùng thần kinh như dây thép, cho nên ngoại trừ lúc ban đầu không thích ứng ra thì từ từ ta tự nhiên cũng có thể xuất sư từ chỗ bác sĩ Đơn.

Tuy rằng hành trình mỗi ngày đều xếp dày đặc, nhưng ta cảm thấy mình trải qua cũng phong phú, không trống rỗng giống như lúc thất nghiệp. hơn nữa lúc cùng Tiết Đồng ở chung thì sức mạnh của ta cũng khá đủ, không có loại kiềm nén ăn cơm mềm nữa.

Bởi vì chỗ làm cách nhà khá xa, mỗi sáng ta luôn phải thức dậy sớm, buổi trưa vẫn luôn ở chỗ Uyển Uyển, khiến Tiết Đồng bắt đầu càng lúc càng không vui, lúc buổi tối đi ngủ luôn thổi gió bên tai ta, muốn ta mua nhà gần đó.

Nhà khu đó không rẻ, ta cũng không có tiền, cho nên không tính mua, nhưng do bây giờ giá xăn dầu tăng lên, trên đường còn gặp công trình sửa đường sắt mà kẹt xe, đi làm quả thật không thuận tiện, cho nên ta muốn thuê nhà gần đó.

Đang nghĩ vấn đề này thì lão Khải nói ta đã thông qua kỳ thực tập ở nam khoa, thành nhân viên chính thức, lương mỗi ngày tăng thêm 50, còn có thể miễn phí dọn vào ở căn hộ hai phòng ở khu gần đây.

Loại chuyện này giống như miếng bánh trên trời rơi xuống, đụng trúng đầu ta vậy. có điều sau khi choáng váng qua đi ta lại nhớ lại chuyện trước đó Tiết Đồng thổi gió bên gối, còn có quan hệ Tiết Đồng và lão Khải, ta liền nghĩ ra chân tướng.

Buổi tối lúc về nhà ta và Tiết Đồng đánh răng rửa mặt xong nằm trên giương, đèn lớn đã tắt, nhưng đèn đầu giường vẫn mở. đèn đầu giường nửa sáng nửa mò, ta quay đầu qua hỏi cậu ấy: "Lão Khải nói anh có nhà ở tập thể ở công ty rồi, ở tiểu khu gần chỗ anh làm, cách xã khang và nam khoa rất gần, căn hộ hai phòng, gia dụng, điện dụng đều có đủ còn không cần trả tiền thuê nhà." Tiết Đồng ngẩn một lúc, sau đó nói: "Vậy quá tốt rồi."

Ta nhìn Tiết Đồng đang giả ngốc, liền nhảy lên đè lên người cậu ấy, cùng cậu ấy bốn mắt nhìn nhau, sau đó dùng giọng điệu kéo dài nói: "Phải--không?"

Cậu ấy nhìn ta một lúc, sau đó cười nói: "Anh làm sao biết được?"

Miệng ta hơi nhếch, mặt có chút rút gân: "Trên trời không có miếng bánh rơi không, cho dù có cũng chỉ rơi vào hố. Bây giờ miếng bánh vàng to như vậy rơi xuống, em quả thật còn xem anh như ngốc A hay ngốc C sao?"

Cậu nhỏ tiếng oán hận: "Sớm biết vậy em để lão Khải thu anh chút tiền thuê là được rồi."

Âm lượng tuy nhỏ, nhưng vừa hay trong phạm vi ta có thể nghe được, với tố chất tâm lý của Tiết Đồng, thì xem là ngược tâm cũng sẽ không ngốc đến trình độ này, cho nên lời cậu ấy khiến ta cảm thấy cậu ấy là cố ý nói cho ta nghe.

"Vậy căn nhà đó của ai, phòng ở nhân viên cũng không có rộng lượng đến trình độ cho căn hộ hai phòng chứ?" ta nâng mặt cậu ấy để cậu ấy nhìn thẳng ta, nghiêm túc hỏi cậu ấy.

Tiết Đồng nhìn ta cái gì cũng biết rõ, cũng không giả ngốc nữa, trực tiếp nhìn mắt ta nói: "Em vẫn luôn muốn mua một căn nhà, vừa hay bên đó có một căn không tệ đang bán, nên em mua luôn."

"Trả hết hay là trả góp?" căn nhà không tệ? theo như ta biết, nhà bên đó tuy rằng không tệ, nhưng giá cũng không tệ đâu, nói mua là mua? Với tiền lương công chức của cậu ấy cộng thêm tiền tiết kiệm nhiều năm như vậy chắc là có thể mua nhà, nhưng nếu mua nhà ở khu vực đó thì có hơi khó.

"Đương nhiên là trả góp, lương của em tuy rằng không thấp, nhưng dùng cũng nhiều, muốn một lần trả hết vẫn là có hơi khó."

"Đồ ngốc em, nhà bên đó hơn hai vạn một mét vuông, em còn mua? Anh lúc đó mua căn nhà này mới hơn bốn ngàn."

"Phải đó, em là đồ ngốc, cho nên em thấy anh mỗi ngày dậy sớm, buổi trưa còn ở cùng Uyển Uyển, ngay cả buổi tối anh cũng đến chỗ Uyển Uyển. mỗi lần em nhìn thấy một nhà ba người các anh cùng ăn cơm thì không biết lo lắng bao nhiêu, thật sợ vợ chồng hai người bọn anh tái hợp, đem em vứt bỏ."

Nghe thấy lời này của Tiết Đồng ta ngây ra một lúc, sau đó cảm thấy sự bất an của cậu ấy. tên gia hỏa Tiết Đồng này, luôn là bộ dạng rất cường thế, nhưng thật ra trong lòng cậu ấy vẫn luôn ẩn giấu một phần bất an với cuộc sống bây giờ của bọn ta.

Bởi vì ta chưa bao giờ thật sự bày tỏ với cậu ấy rằng ta rất yêu cậu ấy, bởi vì ta bây giờ vẫn luôn không cùng Uyển Uyển ly hôn, bởi vì Tô Nam nhà ta không có gì luôn thích chen giữa bọn ta.

Ta tuy rằng không có nói với Tiết Đồng ta yêu cậu ấy, là bởi vì ta cảm thấy hai bọn ta đều là đàn ông, nói yêu hay không yêu quá ngứa thịt rồi. nhưng từ lúc ban đầu ta bị cậu ấy đem ta từ "con đường cuộc sống người bình thường" bẻ cong đến "con đường của nam đồng chí", thì sau này tâm lý ta từ từ hướng về cậu ấy, thậm chí ta sẽ nghĩ đến đem cúc hoa của ta giao cho cậu ấy, cam tâm bị cậu ấy thượng. tuy rằng sau đó là hoa cúc ta quá yếu ớt, nhưng đây không phải cũng thể hiện rõ ta đối với cậu ấy rất quan tâm sao, không phải sao?

Ta muốn nói với với Tiết Đồng ta yêu cậu ấy, để cậu ấy yên tâm, nhưng ta thật sự nói không nên lời.

Nếu đã nói không nên lời, vậy thì làm đi.

Ta hôn cậu ấy, bắt đầu tiến hành trêu ghẹo đối với Tiết Đồng...oh, là tiền hí.

Thân thể Tiết Đồng rất kiện mỹ, toàn thân đều tràn đầy dương cương, ta liền ở trong ánh sáng đèn đầu giường bắt đầu mang theo chút tâm tình quỳ bái đến chinh phục thân thể hoàn toàn thuộc về người đàn ông trước mắt. Lúc đang nhìn cơ thể cậu ấy, đầy đầu ta chỉ có cậu ấy, vẻ đẹp của cậu ấy đem mấy thứ buồn nôn trước đó nhìn thấy đều quét sạch khỏi đầu ta.

Trong tình yêu gay, ta cũng không nhớ ta có nói với Tiết Đồng là ta yêu cậu ấy không.

Ta và Tiết Đồng cùng nhau đi xem nhà, 57 mét vuông, hai vạn ba một mét vuông, tổng cộng là 131 vạn. có điều nhà này là loại nhảy cao 6 mét, trước đó tính toán là có thể sửa thành nhà phức hợp, chủ trước đã đem nhà này sửa xong, có lẽ bọn họ tốn không ít tâm.

Dưới lầu vừa vào cửa bên tay trái là nhà vệ sinh, bên tay phải là thang bộ lên lầu, dưới cầu thang là tủ để tivi, có điều bây giờ tivi đã được chủ trước dọn đi. Trong nhà này ngoại trừ tivi, máy lạnh và máy giặt ra thì mấy thứ gia dụng, điện dụng khác cơ bản đều có, Tiết Đồng nói cậu ấy đang tính đi mua vài máy móc còn thiếu. mà ta cảm thấy quả thật là còn phải mua lại giường mới, bởi vì đồ khác dùng cũ không sao, nhưng dùng giường cũ quả thật không thoải mái.

Bên cạnh tủ tivi có bàn ăn, bên cạnh bàn ăn là phòng bếp, phía trước là ban công. Nói trắng ra nhà này chính là nhà dạng hình dài, không có cong cong góc góc gì đó, đứng ở cửa lớn là có thể nhìn thấy ban công.

Sau khi đi cầu thang lên lầu là nhà vệ sinh có bồn tắm lớn, bên cạnh có một phòng chứa đồ nho nhỏ, hai bên là một phòng. Trong phòng ngủ đều có cửa sổ nổi, ánh sáng rất tốt. bởi vì ở lầu 10, phong cảnh bên ngoài cũng rất được.

Tổng lại mà nói, nhà này vẫn rất không tệ, hướng nhà chính nam bắc thông suốt. nếu như không để ý giá của nó, ta cũng muốn mua một căn.

Sau khi xem nhà xong ta vốn muốn dọn qua, nhưng đột nhiên có loại cảm giác như được Tiết Đồng bao dưỡng, cho nên liền hỏi Tiết Đồng nhà này một tháng góp bao nhiêu, ta muốn chia đôi, kết quả Tiết Đồng liếc mắt một cái, nói: "Sáu ngàn."

Ta nghe thấy giá này quả thật là bị dọa một trận, tại sao đắt như vậy, ta còn cho rằng mới hơn ba ngàn thôi, một tháng bỏ ra hơn một ngàn, ai ngờ vậy mà lại nhiều như vậy. tỉ mỉ hỏi mới biết cậu ấy dùng cho vay ngân sách công quỷ sáu phần góp mười lăm năm, ta dùng điện thoại tính toán, cho vay sau phần là vay 78 vạn, nhưng 20 năm vẫn cần hơn 100 vạn, quả thật so với nhà bây giờ vẫn mắc.

Mẹ ơi, đầu năm nay, giá nhà cũng quá sai rồi. khó trách làm một hai căn bất động sản đều phất đến nằm mơ mà cười tỉnh, lão bách tính bọn ta quả thật là phải đói chết.

Xem ra, đàn ông quả thâhjt là mạng khổ, muốn cưới vợ nhất thiết phải có nhà. Khó trách có người nói Trung Quốc không phải là chế độ một vợ một chồng, mà là một nhà một vợ, có nhà mới có vợ, không nhà thì không vợ, nhiều nhà nhiều vợ.

Ta nhịn không được mà cảm thán một chút, cũng may ta năm đó lúc kết hôn mua nhà rẻ, mới hơn bốn ngàn. Lúc đó ta vừa đi làm vẫn chưa có nhiều tiền, ba mẹ ra năm vạn, ba mẹ vợ ra 5 vạn, thật không dễ gì giao kỳ đầu, sau đó góp hàng tháng hơn hai ngàn. Bây giờ lập tức sắp tròn mười năm rồi, lại qua thêm hai tháng nửa là có thể đem mấy kỳ nợ cuối thanh toán sạch, lấy được giấy chứng nhận nhà đặt trong ngân hàng tròn 10 năm. Vừa nghĩ đến đây ta liền vô cùng trâu đầy mặt, nô lệ nhà mà nô lệ nhà, thật là con mẹ nó đáng thương.

Nếu Tiết Đồng đã ở gần nơi ta đi làm ngay cả nhà cũng mua rồi, vậy ta còn nói được gì chứ? Đem đồ còn thiếu mua rồi tìm thời gian chuyển đến thôi, sau đó nỗ lực kiếm tiền, đem tiền nhà cũ sắp giao hết lấy giấy chứng nhận nhà, sau đó hỏi Uyển Uyển có thể bán nhà hay không, sau đó đem tiền nhà này của Tiết Đồng giao hết, vậy không cần góp tháng nữa.

Ách, ta tại sao lại muốn bán nhà bên đó sau đó lại trả tiền bên này chứ? Làm giống như ta muốn cùng Tiết Đồng kết hôn vậy.

Vì nhà, ta bắt đầu hăm hở vươn lên, mỗi ngày cố gắng đi làm, bất luận là xã khang hay là nam khoa ta đều nghiêm túc làm, lúc không có gì cũng không đi dạo trong vườn hoa, đổi thành xem tin tức bất động sản.

Ta tính một chút, căn nhà cũ của ta 75 mét vuông, bây giờ giá nhà bên đó ước chừng là một vạn ba, nếu như bán đi ước chừng bán được chín mươi mấy vạn, đem căn nhà Tiết Đồng mua trả tiền hết chắc là không vấn đề gì.

Chỉ là, quan hệ này của ta và Tiết Đồng, làm sao nói chứ...Một cặp vợ chồng bình thường còn sẽ ly hôn, quan hệ người yêu của bọn ta thật sự có thể duy trì bao lâu chứ?

Quyền tài sản một căn nhà là 70 năm, mà căn nhà phức hợp nhỏ này đã có 8 năm rồi, cũng chính là nói còn có 62 năm, quan hệ giữa ta có thể duy trì bao lâu chứ?

Lúc đi làm ở nam khoa, ta có thể cảm thấy làm đàn ông quả thật quá mệt. ít nhất phụ nữ thì trước giờ không cần lo lắng làm không được, mà đàn ông thì không giống, nếu như chym không nghe lời thì không có tính phúc đáng tin.

Điểm này từ nam khoa có thể lãnh hội được, thường thường có người đến nói chym bọn họ có bệnh này bệnh kia. Cho nên có lúc ta cũng lo lắng, lỡ như ngày nào đó chym ta bất lực, quan hệ ta và Tiết Đồng còn có thể tiếp tục duy trì không?

Hôm nay, có một bệnh nhân đến, người đàn ông này mặc một áo sơ mi trắng và quần tây, đeo mắt kính gọng vàng, nhìn qua rất nhã nhặn.

Anh ta tự kể từ nửa năm trước sau khi gặp tai nạn xe thì xuất hiện tình hình chym bất lực, muốn đến tư vấn một chút là do sinh lý hay là do tâm lý. Sau khi ta và anh ta trao đổi một lúc thì biết được anh ta đã thử kích thích tuyến tiền liệt, có tác dụng, nhưng ngoại trừ cái đó ra thì chym vẫn bất lực.

Ta liền nói muốn giúp anh ta làm kiểm tra một chút, muốn anh ta vào phòng khám bên trong. Kết quả mới vừa đi vào anh ta lại muốn cởi quần chứ? Cửa phòng khám bị người một cước đá ra, lão Khải nhào vào la to: "Chồng! Anh sao có thể tùy tiện cởi quần trước mặt người khác chứ! Chym anh ta rất to, sẽ thông chết anh đó!!"

Ta ở bên cạnh đổ mồ hôi không thôi, lão Khải chym ta to thì liên quan gì đến chuyện bệnh nhân này? Chym ta chỉ thuộc về Tiết Đồng...

Đợi đã, ta vừa nghĩ cái gì? Nhất thời, ta thật sự không biết phải nói làm sao mới tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play