Edit: Tiểu Vũ

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao ai đó vẫn có thể sống khỏe sống vui ở trên cõi đời này sau khi cướp mất Buff đỏ của chessman;

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao mà chessman đang đấu rank lại có thể bỏ đó chỉ vì để lên tầng đưa nước cho ai đó;

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao con mèo ăn gan hùm mật gấu của ai đó đã ăn sống cá vàng của Thành ca mà cuối cùng vẫn dám bám chân anh đòi anh mở hộp đồ ăn;

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao cuộc trò chuyện vui vẻ về con xe có giá 7 chữ số của hai người nào đó lại biến thành: “Em muốn à? Tặng em đấy”;

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao đã hơn 2 tháng rồi mà tiền lương của Thành ca không bị trừ vì tội hút thuốc lá;

Nhờ khoảnh khắc kia, cậu đã hiểu ra tại sao việc đi đưa nước bình thường chỉ tốn có 3 giây mà Lục Tư Thành lại có thể làm tới 30 phút…

Tiểu Bàn chỉ là đi pha mì thôi mà—–

Thế nhưng Thượng Đế lại quăng cho cậu ta một bí mật thế kỷ ngay trong lúc cậu ta không hề chuẩn bị tâm lý… Giờ này khắc này, hỗ trợ của ZGDX một tay ôm mì, một tay che mặt, trong đầu đang có hàng loạt suy nghĩ vô cùng phong phú bay qua bay lại, đại khái thì như sau—–

[Ôi vl vl vl vl vl?!!]

[Tôi xuyên không rồi.]

[a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!! ]

[Hai người bọn họ đang yêu đương, excuse me?! Hai người này? Yêu nhau?!!!]

[Mỳ của tôi sắp trương phềnh lên rồi.]



[Nhưng mà đây không phải trọng điểm.]

[Trọng điểm là tôi bị cắm sừng rồi—— AD chạy sang đường giữa rồi, bỏ lại một mình hỗ trợ là tôi đây: Nước sông ở đường dưới tại sao lại xanh quá thế này, xanh đến mức nhuộm xanh cả cua đồng rồi? Bởi vì Bàn gia của mấy người đang gội đầu trên thượng nguồn đấy.]

[Mù mắt tôi rồi.]

[… … … … Khoan đã, thế thì tối hôm qua, 2 người bọn họ đã làm gì trong phòng?]

[… … … … Từ từ, có phải vì tôi gõ cửa mà đã khiến cái gì đó bị cắt đứt giữa chừng không?]

[… … … … Chờ chút, lúc mở cửa đũng quần đội trường thế nào ý nhỉ?]

[… Đột nhiên tôi đã hiểu ra, tại sao cả tối hôm qua lại bị hành như chó thế kia rồi, tên khốn kiếp kia đã âm mưu từ lâu rồi, hắn thậm chí còn nghĩ tới việc không dùng tài khoản của mình!!! Mẹ nó!!!]

[superman và chessman, mẹ nó, đây chính là ID couple còn gì.]

[Chó má.]

[Khốn nạn.]

[Mất dạy.]

Tiểu Bàn lấy cái dĩa nhựa ngậm trong miệng ra, há mồm nói câu “hai người”; dừng một chút, có lẽ cảm thấy “Lúc này bên nào không lên tiếng thì bên đó thắng”, thế là, cậu ta lại tiếp tục ngậm dĩa—– Hồi phục tư thế miệng ngậm dĩa, tay bưng mì ban đầu—– Cậu ra lặng lẽ nhìn Lục Tư Thành và Đồng Dao, sau đó dời ánh mắt xuống, phát hiện ra tay của Lục Tư Thành vẫn đặt bên eo Đồng Dao.

Tiểu Bàn: “…”

Đồng Dao đỏ bừng mặt, sau khi có lại phản ứng thì vội vàng đẩy tay Lục Tư Thành ra, nhưng tay anh vẫn quấn quanh eo cô, không hề nhúc nhích… Đồng Dao nóng nảy, ngẩng đầu dùng khẩu hình miệng nói với anh “Anh buông tay ra”; Lục Tư Thành thấy cô gấp đến mức đôi mắt đen láy trợn tròn lên, khóe môi khẽ cười một cái, dùng khẩu hình miệng trả lời “Anh không buông đấy” ——

Đồng Dao trừng trắng mắt, tức muốn ngất luôn.

Cho đến khi Tiểu Bàn hắng giọng một cái—–

Hai người đang lôi lôi kéo kéo kia ngừng lại, đồng thời ngẩng đầu nhìn Tiểu Bàn, Tiểu Bàn đổi ly mì từ tay này sang tay kia, ráng kìm ý nghĩ muốn quăng mì như quăng lựu đạn về phía hai người bọn họ, nghĩ một chút rồi nói: “… … … Hai người như này được bao lâu rồi?”

“Được một khoảng thời gian rồi.” Lục Tư Thành bình tĩnh trả lời.

Ồ.

Được một khoảng thời gian rồi.

… Mẹ nó, cái đ gě cơ?!

“… Wow, giấu tốt quá cơ, tốt đến mức mẹ nó chẳng ai nhìn ra cả. Mới ngày hôm qua Tiểu Thụy còn đang ảo tưởng chuyện của Đồng Dao với Tham Lang.” Tiểu Bàn lại hỏi, “Ai là người phạm tội trước, dám đánh vỡ bức màn tình đồng đội hữu nghị thuần khiết?”

“Anh.” Lục Tư Thành đối đáp trôi chảy, “Anh uy hiếp cô ấy, nếu không đồng ý thì sẽ vứt mèo của cô ấy đi… “

Đồng Dao đập một cái lên lưng anh, Lục Tư Thành mặc kệ cho cô đánh, tay chuyển từ ôm eo sang khoác vai, kéo cả người cô vào trong ngực mình, xoa xoa đầu cô rồi cười rất đắc ý: “Thế là cô ấy liền ngoan ngoãn đi theo anh luôn.”

Tiểu Bàn: “…”

Một đống suy nghĩ trong đầu Tiểu Bàn lúc này đồng thời thống nhất biến thành [Wtf, mẹ kiếp, cái này cũng nói được à.]

Trong khi Lục Tư Thành rất thản nhiên bĩnh tĩnh mà tỏ vẻ “Ôi khéo thật đấy, bị cậu bắt gặp rồi” thì Tiểu Bàn lại bưng mì nín nghẹn khi có hàng ngàn hàng vạn câu chửi thề lướt qua trong đầu nhưng lại không thể thốt nên lời ——-

Năm phút sau.

Ba người tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, Đồng Dao ngồi bên tay phải Lục Tư Thành, cúi đầu nghịch ngón tay, bộ dạng như thể không còn mặt mũi nào đối mặt với Giang Đông phụ lão mà nói “Thật sự rất xin lỗi Mộc Lan đã lỡ nhúng chàm tướng quân của mọi người rồi”.

Lục Tư Thành ngồi giữa, tốt bụng nhắc nhở Tiểu Bàn: “Mì của chú sắp trương ra hết rồi kìa”;

Tiểu Bàn ngồi bên trái, mở mì, ăn một miếng, vô tình nhớ lại cảnh tượng lúc nãy Đồng Dao kiễng chân kéo áo đội trưởng để anh cúi người xuống rồi hôn nhau giữa biển người, mì tôm vị hải sản lập tức biến thành mì tôm vị cẩu lượng, ăn vào miệng, lập tức lộ ra vẻ người đàn ông độc thân đau khổ——

“Hai người như vậy là không được, ” Tiểu Bàn bỏ mì xuống, vô cůng đau đớn nói, “Cả đội chỉ có mỗi một mống con gái, mọi người ai cũng cưng chiều bảo vệ, anh thân là đội trưởng, lại không nói một lời nẫng tay trên của bọn em… “

Lục Tư Thành: “Không làm thế thì để đợi mấy người đến cướp trước à?”

Tiểu Bàn: “…”

Lục Tư Thành: “Anh là đội trưởng, chứ không phải Lôi Phong.”

Đồng Dao: “…”

Tiểu Bàn thấy Lục Tư Thành cây ngay không sợ chết đứng nói chuyện cũng có chút đạo lý thế là chuyển mục tiêu sang đường giữa đang chột dạ xen lẫn xấu hổ của nhà cậu ta: “Cả Đồng Dao nữa, em cũng thế, sao bảo sẽ chỉ chuyên tâm vào thi đấu thôi, không yêu tuyển thủ chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp toàn bọn tra nam cơ mà? Em như thế là đang tự vả mặt mình đấy—– “

Đồng Dao cúi đầu, cằm sắp chôn vào trong cổ áo luôn rồi, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng cũng không phải Giản Dương, anh ấy không gây chuyện, cũng không lừa dối, bình thường cũng chỉ đấu rank rồi xem thi đấu, ngày đó em chỉ hắt hơi một cái thôi mà anh ấy liền không hút thuốc nữa… “

Cô càng nói thì âm thanh càng nhỏ, đầu cũng cúi càng ngày càng thấp, ngược lại với cô, Lục Tư Thành càng ngày càng cười tươi, anh vươn tay xoa xoa đầu cô, vẻ mặt đắc ý không thôi… Năm đó khi ép Giáo Hoàng Lý Quân Hách xuống hàng dự bị, chính tay cầm cúp vàng LCK thì chắc cũng chỉ như thế này thôi.

Tiểu Bàn cảm thấy mì tôm trước mặt mình càng ngày càng tỏa ra hương vị thức ăn cho chó.

“Sao hai người lại hợp mắt nhau vậy?” Tiểu Bàn hỏi.



Đồng Dao suy nghĩ một chút, trả lời: “Không biết nữa, chắc là bị anh ấy hung dữ hành hạ nhiều thành thích.”

Lục Tư Thành không hề nghĩ ngợi, trả lời nghiêm túc: “Kiễng chân giấu nước trong siêu thị rất đáng yêu; lúc chơi game cũng vô cùng dễ thương; bị A Thái dùng LeBlanc bắt nạt trốn ở chỗ của mình len lén khóc rồi thức suốt đêm luyện Azir cực kỳ đáng yêu; dáng vẻ thắng trận không biết trời cao đất dày kháy đều Giản Dương cũng cực kỳ đáng yêu…”

Đồng Dao: “…”

Đồng Dao giơ hai tay che kín mặt, chút ít da mặt lộ ra qua kẽ ngón tay có thể nói là đỏ nhỏ ra máu.

Tiểu Bàn mặt không cảm xúc, nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.”

Lục Tư Thành cũng mặt không cảm xúc, nói: “Anh còn có thể kể thêm vài cái nữa.”

Tiểu Bàn tiếp tục mặt không cảm xúc: “Giữ lại để nói với cha sứ trong hôn lễ của hai người đi.”

Lục Tư Thành quay đầu sang nhìn cậu ta với vẻ mặt đáng tiếc: “Cậu không muốn nghe nữa à?”

Tiểu Bàn xé nắp ly mì, lấy nĩa dằm dằm phần mì đã trương hết lên, vẻ mặt vô cùng phân vân, do dự mãi, rốt cuộc nơm nớp lo sợ hỏi điều cậu ta muốn biết nhất: “Câu hỏi cuối cùng, hai người… đến bước nào rồi?”

Lục Tư Thành nghe xong cười lên, cái kiểu cười nhẹ thành tiếng—— Đồng Dao “a” một tiếng, bỏ hai tay đang che mặt xuống, chân để dưới gầm bàn đá chân anh một cái, vội vội vàng vàng thanh minh quan hệ với Tiểu Bàn: “Chỉ như những gì anh vừa thấy thôi! Không còn gì khác cả đâu!”

“Hôm qua nếu cậu không gào thét đòi anh kéo cậu lao xuống Kim Cương III, thì đáp án hôm nay đã khác rồi, ” Lục Tư Thành không nhanh không chậm xoay người, khom lưng vén đám tóc rối do vừa nãy giãy dụa lung tung của Đồng Dao ra sau tai, cô đỏ mặt đẩy tay anh ra, anh chậm rãi rút bàn tay bị đánh đỏ ửng của mình về, “Có phải bây giờ cảm thấy bị hạ 100 điểm kia là rất đúng đắn?”

Tiểu Bàn: “Shit!!!!”

Lục Tư Thành nhếch miệng: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”

Đồng Dao hoảng hồn, nhỏ giọng gọi: “Lục Tư Thành!”

Tiểu Bàn phất tay: “Giờ em chỉ muốn yên tĩnh ăn mì thôi, hai người lăn đi, lăn càng xa càng tốt!”

Lục Tư Thành kéo Đồng Dao đứng dậy, thuận miệng nói một câu “Vừa nãy đi dạo lâu như vậy có thích cái gì không anh mua cho”;

Tiểu Bàn ăn mì, cũng thuận miệng nói “ông đây làm hỗ trợ của anh hai năm ròng rã mà đến một chai sữa rửa mặt anh còn chưa từng mua cho ông”;

Đồng Dao kéo Lục Tư Thành chạy trối chết, sau đó chọn sữa rửa mặt đắt tiền nhất trong cửa hàng cho Tiểu Bàn—–

Nhìn gương mặt trắng nõn của cô chuyển sang màu đỏ, người đàn ông lấy thẻ ngân hàng của mình ra đưa cho nhân viên thu ngân, anh đứng sau lưng cô y như thần giữ cửa, gương mặt than đẹp trai nói mát: “Em không cần chột dạ như vậy, cậu ta tùy tiện nói thế thôi.”

“Anh ở chung với anh ấy hai năm đấy!” Đồng Dao cầm bút nhanh chóng ký tên vào hóa đơn, không ngẩng đầu, nói, “Đến một chai sữa rửa mặt cũng không chịu mua cho cậu ấy! Thật quá đáng thương!”

“…”

Lục Tư Thành im lặng, cho đến khi bọn họ nhận đồ rời đi, hiếm khi anh mới được một lần từ bi không nói cho Đồng Dao biết, lúc cô ký tên, ánh mắt nhân viên thu ngân khi nghe được đoạn đối thoại của hai người muốn bao nhiêu phức tạp có bấy nhiên phức tạp.



Rốt cuộc, nhóm người Đồng Dao ngồi chờ đến tận chín giờ tối mới lên được máy bay.

Lúc lên máy bay Đồng Dao đã buồn ngủ lắm rồi, thấy chỗ của mình là sát bên cửa sổ, nghĩ thầm lên ngồi đánh một giấc cho ngon lành… Kết quả mới đặt mông ngồi xuống, chớp mắt cái đã thấy đội trưởng nhà cô cũng theo đó mà ngồi xuống cạnh cô rồi.

Đồng Dao đang gật gù buồn ngủ cũng tỉnh mất một nửa: “… Ngồi cạnh em không phải là Tiểu Bàn à?”

“Cậu ta béo quá, không muốn ngồi sát lối đi, vậy nên đổi với anh.” Lục Tư Thành cởi áo khoác tiện tay ném qua cho Đồng Dao, “Ngủ đi, ngáp chục cái rồi.”

Áo khoác có mùi cơ thể của Lục Tư Thành.

Còn có cả hơi ấm của anh.

Đồng Dao ôm áo khoác của anh, chớp chớp mắt: “Cậu ấy đồng ý cho hai đứa mình yêu nhau rồi hả?”

“… … Em có bị bệnh không thế, cậu ta mà không đồng ý thì em muốn đá anh luôn hả?” Anh đưa tay qua ấn đầu người bên cạnh, “Quan tâm đến cậu ta làm gì?”

Đồng Dao kéo áo khoác của Lục Tư Thành lên che nửa mặt, cười hì hì: “Không có gì, chỉ là có được sự ủng hộ của đồng đội nên rất vui, hì hì, anh dữ cái gì chứ?”

Lục Tư Thành ngồi thẳng người.

Rũ mắt suy nghĩ gì đó.

“Bởi vì hôm nay có người nói thời gian thử việc của anh kết thúc rồi, thế nên anh không muốn phải quay trở lại đâu.”

“…” Đồng Dao đang cười khúc khích bỗng im bặt.

“Anh nhớ là—— Anh không phải Giản Dương, không đi gây chuyện, cũng không lừa dối, bình thường cũng chỉ đấu rank rồi xem thi đấu, ngày đó em chỉ hắt hơi một cái thôi mà anh liền không hút thuốc nữa.”

“Thế nên?” Cô gái dùng áo khoác che mặt có vẻ hơi căng thẳng.

“Không có gì, ” Người đàn ông quay đầu, nhìn cô gái đang căng thẳng, nở một nụ cười nhẹ thật rõ ràng, đôi mắt màu nâu sậm sáng đến lạ thường, “Tỏ tình hay lắm, khiến anh có cảm giác như mây tan trăng rạng, anh rất vui, cảm ơn em.”

“…”

Phản ứng đầu tiên của Đồng Dao là đỏ mặt, tim đập, nghĩ thầm trời ạ, đàn ông già nghiệm game thế mà cũng nghiêm túc nói cảm ơn mình này!



Vài giây sau, cô hơi hơi bình tĩnh lại, không để chính mình lạc lối trong mà dính phải viên đạn bọc đường của người này: “… Lý trí cho em biết anh vẫn còn chưa nói xong, anh muốn làm gì đấy?”

“Không làm gì cả, chỉ muốn nhắc em, ” Lục Tư Thành thu lại ý cười, đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, sau khi thả lỏng thì lười biếng nói, “Thay đổi một người đàn ông, thì em phải chịu trách nhiệm với người đó.”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành: “Dựa theo những gì lúc trước em hứa với fan, khi Demacia Cup bế mạc, anh sẽ mua cho em cái loa để em lên tuyên bố với tất cả mọi người: Tôi là smiling, cả trái tim và thể xác tôi đều thuộc về đội trưởng của tôi.”

Đồng Dao: “What!”

Đồng Dao lấy áo trùm lên mặt người đàn ông, anh đưa tay nhẹ nhàng ngăn lại, lúc này tiếng Tiểu Thụy từ đằng sau truyền đến “Ồn áo gì đấy” cùng lúc đó ngồi xuống hàng ghế trống phía sau, cả người Đồng Dao hơi lảo đảo, Lục Tư Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ cô vào lòng.

Tiểu Thụy: “Hai người làm trò gì đấy? Tinh thần trŕn đầy như học sinh mẫu giáo thế ŕ? Ngồi ngốc ở sân bay cả 1 ngày mà vẫn còn sức đùa giỡn sao? Đội trưởng, tay anh để đâu đấy, bỏ tay ra khỏi eo con gái nhà người ta ngay, như tên lưu manh vậy, là người của anh à mà sờ lung tung vậy hả?”

Lục Tư Thành nghe thấy thế, có lẽ là khó chịu, cái tay ở nơi màTiểu Thụy không nhìn thấy cố tình sờ soạng thêm một xíu nữa, sờ đến khi Đồng Dao dựng hết tóc gáy lên mới chịu đỡ cô về lại vị trí của mình, giọng điệu bình tĩnh tự nhiên của người đàn ông vang lên: “Anh bảo cô ấy làm chút chuyện, khiến cô ấy vui đến điên luôn.”

Tiểu Thụy ngáp một cái: “Chuyện gì?”

Lục Tư Thành nghiêm túc: “Cầm cái loa tuyên bố với khán giả toàn quốc là trái tim và thể xác cô ấy đều thuộc về anh ——- “

Tiểu Bàn ngồi sau hai người họ liều mạng ho khan.

Lục Tư Thành: “em đội chúng ta.”

Tiểu Thụy gật gật đầu, nhận xét: “Quyết định có bệnh, nhanh chóng uống thuốc.”

Đồng Dao phụ họa: “Uống thuốc!”

Tiểu Thụy: “Hai người cùng uống ấy.”

Đồng Dao: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play