" Gia đình? " Hắn hướng mắt ra cửa sổ, đôi mắt vô hồn không chút cảm xúc
Sao vậy? Lẽ nào không có gia đình? Lý nào lại thế
" Muốn nghe à? " Hắn ngay lập tức trở lại bộ dạng vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, như thể sự thay đổi hồi nãy chưa từng có
Tôi ngay lập tức liền gật đầu
Hắn cười nhạt rồi bắt đầu câu chuyện của mình
" Khi tôi 5 tuổi, vào một ngày mưa, bố tôi dẫn về một người phụ nữ và một thằng nhóc tầm tuổi tôi, ông bảo tôi rằng đó là em trai tôi. Tôi ngu ngơ không hiểu gì cho tới khi lớn hơn. Năm tôi lên lớp 1, bố mẹ tôi ly hôn, cuộc sống gia đình tôi tan vỡ vì mẹ con cậu ta. Mẹ bỏ mặc tôi qua Mĩ sống chung với dì. 3 năm sau mẹ tôi vì uống thuốc ngủ quá liều mà qua đời. Khi ấy bà còn rất trẻ... bà đã bỏ lại tôi " Nam kể, giọng cậu ấy có chút gì nghẹn ngào và vong đọng âm hưởng của sự chua chát
Vẫn mãi là nụ cười ấy, nụ cười che dấu nỗi buồn bao năm qua
Nụ cười cô độc, nụ cười chấp nhận và cũng là nụ cười chứa đựng nhiều tổn thương
" Xin lỗi... Lẽ ra tôi không nên tò mò " Tôi hơi gượng khi đối diện với hắn
Hắn cười thành tiếng
" Con nhỏ này, cậu sao vậy? Cũng có làm sao đâu. Chuyện này cũng đã qua lâu lắm rồi "
Là hắn giỏi chịu đựng hay giỏi che dấu?
Tổn thương mà người khác đem lại cho hắn lại được hắn hóa giải bằng nụ cười cô đơn
Chắc hẳn hắn phải dũng cảm lắm
Dũng cảm chống chọi với thế giới rộng lớn ngoài kia
Dũng cảm đè nén cảm xúc của sự tổn thương...
" Người con trai mà cậu nói đến... "
" Bằng tuổi với tôi và cậu "
Chưa kịp để tôi hỏi xong hắn đã nhanh chóng trả lời
Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nhắc đến người mang đến bất hạnh cho hắn
Hắn thì trái ngược với tôi lúc này
Nét buồn bực, hờn rỗi chưa từng xuất hiện, hắn tự nhiên kể về câu chuyện gia đình mình như thể hắn không phải là nhân vật chính
" Bằng tuổi? Cậu ta tên gì? " Tôi lại tiếp tục không kịp nghĩ ngợi là hỏi hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT