Trước cổng học viện S, thầy quản sinh đứng nhìn đồng hồ vừa điểm 7h liền hướng bảo vệ kêu đóng cửa mặc cho mấy đứa học sinh " thân yêu" đang vội vã chạy tới gào miệng kêu.
- Chờ đã!
- Đừng đóng!
- Không! Chờ với!!!
- ...
- ------------------ 10' sau, trong phòng kỉ luật ---------------------
- Vương Tuệ, sao em lúc nào cũng đi muộn vậy hả?
- Thầy à, thầy có thấy mình bất công lắm không?
- Ý em là sao, Vương Tuệ?
Thầy quản sinh nhíu mày không vui nhìn Vương Tuệ đang đứng trước mặt, tay chống hông, gương mặt với lớp trang điểm dày hếch lên. Bộ dạng chẳng có chút lễ phép.
- Mấy đứa khác cũng đi muộn sao thầy không bắt? Cứ nhằm vào em là sao?
- Em nhìn lại thái độ của mình đi! Em mau quỳ xuống, giơ cao tay lên cho tôi! Để thế này 30' rõ chưa?
- Thầy à! Tôi còn phải vào lớp đấy!
- Đừng tưởng tôi không biết tiết đầu hôm nay là sinh hoạt! Không nói nhiều! Đi muộn thì phải bị kỉ luật!
Thầy quản sinh thật khó chịu. Ở trường này hoặc là con cháu của các gia tộc, đã bị chiều hư từ bé, nhưng sau này vẫn sẽ tiếp quản tập đoàn hoặc là rất ưu tú thi đầu vào đủ điểm. Ông cũng không thể phạt nặng được.
Lúc này, ngoài cửa phòng kỉ luật, một bóng dáng lướt qua vô tình lọt vào mắt Vương Tuệ.
- Cố Mộng An! Mày đứng lại cho tao!
Bên ngoài cửa, một cô gái với mái tóc đen nhánh tết hai bên dài đến eo có phần hơi rối, mặc bộ đồng phục có váy kẻ sọc vàng xanh dài qua đầu gối, chiếc áo trắng ngà lại nhàu và dính mấy vết mực lớn. Đôi mắt bị cặp kính dày cộp khuất sau mái tóc dày che mất, không nhìn rõ tâm trạng. Nhìn qua đã thấy quê mùa, không ai nghĩ cô lại học ở học viện S này. Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, cô gái giật mình, nhìn vào trong phòng kỉ luật.
- Vương Tuệ... cậu gọi mình à...
- Hứ! Không gọi mày thì gọi ai, có nhanh lăn vào đây không hả con nhỏ quê mùa?
- Vương Tuệ, trước mặt tôi mà em dám hô to gọi nhỏ à?
- Thầy làm gì mà lắm chuyện quá vậy! Cố Mộng An sẽ chịu phạt thay em!
- Ai cho em làm như thế chứ!
- Đại tiểu thư Vương gia cho phép!
- Em đừng có lôi Vương thị vào chuyện này! Trường học không phải nơi em có thể diễu võ dương oai!
- Thầy... Vương Tuệ hôm trước vừa ốm dậy... người vẫn... còn mệt. Không thì miễn cho bạn ấy đi ạ.
- Cố Mộng An! Em muốn xin cho nó thì chịu phạt thay như ý Vương đại tiểu thư đã nói đi! Còn nữa đã nhập học một tuần rồi mà sao em vẫn không chịu mua đồng phục vậy!
- Em...
- Phải đó! Mày quỳ xuống, giơ tay lên đi Cố Mộng An! Chịu phạt thay tao, nếu tao cảm động có khi còn bố thí cho mày bộ đồng phục đấy haha... Dù sao mày có bị gì cũng đâu có ai quản, mà tao, tao có bị đau tay thì cái trường này cũng sẽ mất một khoản ủng hộ đấy! Em nói phải không? Thầy?
- Vương Tuệ! Em! Đi về lớp cho tôi!
- Được thôi! Thầy nghĩ em muốn ở cái chỗ này sao?
Vương Tuệ lướt qua người Cố Mộng An, cúi đầu nói nhỏ " Mày đến đúng lúc lắm, con nhỏ quê mùa". Tiện tay vỗ vai Cố Mộng An, Vương Tuệ cười nửa miệng tiến về phía lớp học.
- -----------------------------------30' sau, trước cửa lớp 1A-------------------------------------
" Mỏi người muốn chết luôn, tay chân mình tê không còn cảm giác gì nữa rồi! Vương Tuệ, tối nay tại bữa tiệc cô chắc chắn phải nhận quà đáp lễ của tôi đấy."
- Xoạc!
RÀOOOOO
- Hahahahahaaaa..... Nhìn nhỏ đó kìa, ướt như chuột vậy!
- Haha...Thì nó chính là chuột trong cái trường này mà!
- Cái bẫy cũ rích như này mà vẫn còn dính thì sao nó vào được lớp chúng ta vậy... haha... Lẽ ra nó cũng phải ở chung với bọn lớp D a~ Cư nhiên lại được tới lớp A này! Thật là nỗi ô nhục của lớp ta mà!
Trước cửa phòng học lớp 1A - lớp ưu tú của học viện S ( Học viện S chia thành các khu A B C D lần lượt theo trình độ học vấn và điểm đầu vào), một cô gái đứng với bộ đồng phục có váy kẻ sọc vàng xanh dài qua đầu gối, chiếc áo trắng ngà lại nhàu và dính mấy vết mực lớn ướt đẫm dính sát người. Cô ho sặc sụa vì nước vừa đổ xuống vốn dùng để giặt giẻ lau bảng. Đôi mắt sau cặp kính dày cộp khó khăn mở ra, nhìn đám người trước mặt đang hả hê cười cợt. Cô vội quay đầu chạy để lại đằng sau là tiếng cười khinh khi coi thường vang lên không ngớt.
Một vài kẻ đang đùa cợt trong lớp còn chạy ra cửa nhìn cô chạy mà bình phẩm.
Rầm!
Chợt Cố Mộng An vấp ngã, vô tình va phải một người đang đứng cạnh cửa sổ khiến người đó làm rơi một vật xuống.
- Xin... xin lỗi.
- Cô là ai hả? Con nhỏ quê mùa!
" Giọng nói phách lối này... sẽ không phải là tên bá đạo vương tử Phong Tử Kỳ chứ? Không lẽ mặt mình khắc chữ " quê mùa" hay sao mà nay bị gọi nhiều quá vậy?"
- Tôi... tôi...
Xung quanh hành lang bắt đầu xôn xao tiếng xì xầm bàn tán. Vì là tiết sinh hoạt nên mọi người có thể tự do thoải mái ra ngoài phòng học nên lúc này, một dọc hành lang đã gần như chật kín.
- Nhỏ đó chắc là muốn tìm chết mới dám động vào bá đạo vương tử!
- Chứ không phải cô ta đang tìm cách bắt chuyện với Phong thiếu sao?
- Cũng phải đó! Hạng như cô ta khéo khi lại nghĩ có thể một bước đổi đời đấy! Haha...