Cố lão gia nổi cơn thịnh nộ, tay vung lên gạt bình hoa được thiết kế vô cùng tinh xảo trên mặt bàn xuống đất vỡ thành từng mảnh lớn nhỏ.
Giật mình bởi hành động của người trước mặt, Liễu thị sững người.
Cộc! Cộc! Cộc!
- Cố thúc thúc, cháu vào được không?
Nghe thấy giọng Bạch Thừa Ân, Cố lão gia giật mình "Có khi nào nó nghe được không?". Vốn cũng là người lão luyện trong thương trường, Cố lão gia bình tĩnh điều chỉnh lại trạng thái, cất giọng bình thản như không có việc gì xảy ra.
- Vào đi.
Cánh cửa gỗ từ từ mở ra, Bạch Thừa Ân trên mỗi vẫn là nụ cười như xuân phong tiến vào. Anh nhìn một lượt quanh thư phòng được thiết kế theo phong cách vintage cổ điển nhưng không kém phần sang trọng, tinh tế, rồi hướng lam mâu chứ đầy vẻ thân thiết về phía Cố lão gia cùng Liễu thị.
- Cố thúc thúc, ban nãy cháu nghe tiếng đổ vỡ, hai người có gì không vừa ý nhau sao?
Vừa nói, anh càng tiến về phía bàn làm việc nơi hai người kia đang đứng. Thấy vậy, Cố lão gia cũng tùy ý tiến lên vài bước đứng trước bàn.
- Không có gì. Tuổi cũng đã ngoài tứ tuần, đâu còn được khỏe như trước. Lúc nãy ta có chút chóng mặt, lỡ va vào làm đổ bình hoa thôi. Haizz...
Nói xong, Cố lão gia một tay đưa lên day hai bên thái dương đầy mệt mỏi, tay còn lại chống bàn lại như vô tình đẩy một vài giấy tờ tư liệu ra sau lưng. Bạch Thừa Ân nhìn qua hành động ấy rồi xâu chuỗi với nhưng lời vừa nghe được cũng hiểu giấy tờ đó chắc chắn có liên quan đến cô gái "Hi Nhi" hay nói cách khác là đứa con riêng giấu mặt của Cố lão gia. Bất quá anh không nói gì, vẫn nụ cười ấy, lam mâu ánh lên tia quan tâm, giọng nói trầm ấm cất lên.
- Ra là thế, vậy để lúc khác chúng ta bàn công việc. Hai người nghỉ sớm đi, cháu ra ngoài trước.
- Ân.
Cánh cửa khép lại, Bạch Thừa Ân bước chân thong thả lên tầng. Nhìn bên ngoài không ai đoán được lòng anh đang chứa rất nhiều suy tư hỗn độn. "Có nên nói với An Nhi không đây?"
Trong phòng, Cố Mộng An vẫn chưa hết bối rối bởi lời tâm sự thầm kín khi nãy của người anh họ cô vẫn luôn coi trọng, thân thiết từ nhỏ này. Giọng nói cũng có phần mất tự nhiên đáp lời.
- Ân.
Cạch!
- Em thấy sao rồi? Giọng của em không được tự nhiên, chưa đỡ mệt à?
- Không, em đỡ hơn rồi.
Nhớ lại dấu vết trên cổ Cố Mộng An, Bạch Thừa Ân không tự chủ được suy nghĩ, anh mở lời.
- An Nhi, hôm nay em đi đâu mà bị thương như vậy?
Cố Mộng An mím môi, cô nên trả lời sao cho phải bây giờ?!
Cộc! Cộc! Cộc!
- Bạch thiếu gia, tiểu thư, tôi mang cháo đến ạ.
- Em không muốn ăn, anh bảo cô ấy mang xuống đi.
- Được rồi.
Bạch Thừa Ân tiến đến cửa, cầm lấy khay để bát cháo nóng.
- Đưa tôi là được rồi.
- Vâng thưa Bạch thiếu gia.
Bạch Thừa Ân gật đầu, tay còn lại đóng cửa vào, tiến đến giường Cố Mộng An.
- An Nhi, dậy ăn chút đi.
- Em không đói.
- Không đói cũng phải ăn cho mau khỏe chứ, ngốc này. A~
Bạch Thừa Ân vừa nói vừa xúc một thìa cháo cho Cố Mộng An. Nhìn khuôn mặt Bạch Thừa Ân cười vui vẻ tay đưa thìa cháo lại gần, Cố Mộng An không tự chủ nhớ đến những lời nói ban nãy của anh, cô bất giác đỏ mặt, quay đầu tránh né.
- Thôi được rồi, nếu không muốn ăn thì đi tới một nơi với anh được chứ?
- Nơi nào? Em đang mệt.
- Bí mật! Nơi này chắc chắn sẽ giúp em hết mệt!
Không đợi Cố Mộng An trả lời, Bạch Thừa Ân đứng dậy, rất tự nhiên tiến đến chỗ tủ quần áo, chọn cho cô một chiếc váy lụa dáng xuông màu caffe sữa mềm mại, dài quá gối được thiết kế đơn giản, nhẹ nhàng. Rồi anh tiến đến bàn trang điểm của cô, nhìn một hồi, dẫu cuộc cũng chỉ cầm một thỏi son dưỡng hồng phớt.
- Gu thẩm mĩ của anh không cao, chỉ chọn được cho em thế này thôi.
Cố Mộng An nhìn một lượt lại nổi hứng thú, tuần trước vị ảnh đế này vừa lên trang nhất báo thời trang, được các thiếu nữ bình chọn cao ngất ngưởng về trang phục vậy mà giờ lại nhận mình gu thẩm mĩ kém?
- Tại sao lại chọn đồ thế này?
- Em ghét để lộ vết thương mà lại bị xây xát ở đầu gối nên anh nghĩ nên mặc váy dài, nhưng nếu chất cứng thì chạm vết thương sẽ đau nên anh chọn lụa. Tối nay sương hơi nhiều vừa hay hôm trước có mua một chiếc áo lông trắng chưa kịp tặng em, nó rất hợp phối với màu caffe sữa. Còn son thì An Nhi dù có để mặt mộc vẫn luôn là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt anh, em không thích trang điểm nhưng mệt mỏi nên nhìn không có thần sắc, tô nhẹ chút son dưỡng có màu thì tốt hơn.
Bạch Thừa Ân thoải mái đáp lời Cố Mộng An không chút giấu diếm. Anh từ nhỏ vẫn luôn như vậy, âm thầm để ý đến từng chi tiết nhỏ trong cử chỉ, thói quen, sở thích của cô. Nghe xong, Cố Mộng An bất giác bối rối, cô ho nhẹ vài tiếng lấy lệ.
- Chẳng phải anh muốn đi sao? Không ra ngoài thì làm sao em thay đồ được!
- À được!
Cạch!
Cửa phòng khép lại, Cố Mộng An nhìn chiếc váy đặt bên cạnh giường, vừa vui vì vẫn còn một người thân đúng nghĩa lại vừa hoang mang trước những cử chỉ quan tâm anh dành cho cô.
- ---------------- Đôi lời của tác giả -----------------
Sẽ cố gắng ra chap sớm hơn. Thanks mn đã ủng hộ 😍😍!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT