Mọi người đâu cả rồi? Họ vừa ở đây cơ mà? Không phải một trò đùa chứ? Tôi toan đứng dậy chạy ra ngoài nhưng tôi không thể làm được. Có cái gì đó ngăn tôi lại. Một thứ nước tanh tanh rỏ liên tục lên mặt tôi. Tôi quyệt tay lên mặt đưa xuống cố nhìn xem đó là gì.
Màu đỏ! Là máu! Rất nhiều máu! Trên bàn, dưới sàn nhà khắp nơi đều là máu. Máu phun ra từ mọi phía tràn ngập căn phòng. Máu ngập đến tận cổ, lạnh buốt tới tận xương sống. Tôi mê man, tê dại, không còn suy nghĩ được gì nữa. Phút giây ấy tôi tưởng như mình đã ngừng thở.
Đúng lúc đó, một âm thanh vang lên như gào rú vào tai tôi:
YURIKO!
YURIKO!
Mày!!!!!!
không định về à?
- Máu, máu đâu rồi!
- Mày lảm nhảm cái gì thế?
- ...
- Sao? Có muốn đi chung với bọn tao
không?
Hóa ra chỉ là một giấc mơ. Mọi thứ đã trở lại bình thường. Buổi học đã kết thúc mà tôi không hề hay biết. Trước mặt tôi là một tên đeo kính dầy cộp đầu tóc bù xù và một tên béo ú trông khá bụi bặm. Híc vừa đến lớp đã gặp phải hai tên kì dị ~.~
Tôi vội vã xách cặp đi theo chúng. Dù sao cũng là một cơ hội tốt để hòa nhập.
- Tao là Kento còn đây là Taro - tên béo hồ hởi giới thiệu.
Tôi không nói gì. Việc vừa nãy khiến tôi vẫn còn choáng váng. Tôi chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Một cơn ác mộng ngay giữa ban ngày.
- Bọn tao định tuyển mày vào hội. Thấy sao?
- Hội? Có bao nhiêu người?
- Có bọn tao thôi - Híc! 2 người cũng là hội sao ~.~
- Ừ, cũng được tao về trước đây.
- Ơ này...
Vừa về đến nhà tôi nằm vật ra giường. Đầu óc tôi điên loạn với những thứ còn sót lại của cơn ác mộng đó. Tôi thử mở máy tính và tìm kiếm "Mơ giữa ban ngày". Nhiều kết quả quá, xem nào:
Mơ giữa ban ngày tốt cho não.
Mơ giữa ban ngày ảnh hưởng như thế nào đến sinh lý?
@@! Chắc cũng bình thường thôi. *Tắt máy!*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT