Hoàng đế khó hiểu mà nhìn về phía Võ Mị Nương, ông ta vươn tay kéo nàng ngồi
xuống sau đó lo lắng hỏi: “Mị Nương, xảy ra chuyện gì?”
Võ Mị Nương hoảng thần mà lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười mỏi mệt: “Không có việc gì, chỉ là thần thiếp có chút mệt mỏi.”
“Nếu không khỏe thì ngươi về Cam Lộ Điện nghỉ ngơi trước đi.” Hoàng đế lo lắng mà xem xét vẻ mặt tái nhợt của nàng.
Võ Mị Nương cười gật gật đầu, đột nhiên nàng quay sang nhìn người đeo mặt
nạ đang múa xoay tròn ấy, trong tay hắn liền bốc cháy lên một ánh lửa,
những sứ thần xung quanh trầm trồ lớn tiếng khen ngợi.
Hoàng Đế đột nhiên nghe thấy tiếng hô hào liền nhìn về phía hắn, chỉ thấy hai bàn tay hắn bốc cháy lửa lên hừng hực, ngọn lửa ấy sáng gọi lên đôi
mắt của hắn, làm Võ Mị Nương càng nhìn càng thêm cảm thấy quen thuộc.
Võ Mị Nương nhìn mãi cặp mắt của hắn, cảm thấy bên trong con ngươi ấy như
có một con rắn độc đang mở miệng đỏ hoe đầy răng nanh lao đến cắn nàng.
“A!” Võ Mị Nương đột nhiên nhớ tới những cơn ác mộng lúc trước, sợ hãi như thủy triều đánh úp lại, hốt hoảng hét lên.
“Mị Nương, Mị Nương!” Hoàng đế kinh ngạc nhìn Võ Mị Nương đang chìm trong nỗi hoảng sợ mà lo lắng.
“Nàng ta, nàng ta đã trở lại……” Võ Mị Nương chỉ vào Quách Hi đang múa ở giữa Ngự Hoa Viên, nói năng lộn xộn.
“Ai?” Hoàng đế rất là khó hiểu nhìn theo hướng đó.
Võ Mị Nương bất thình lình hoảng sợ hơn nữa.
Hắn khiển mũi chân nhẹ xoay người một cái, mà đoàn lửa u lam sau lưng hắn
cũng ngày càng cháy rộ hơn, như muốn tỏa ra khắp chân trời, mà hương khí cay mũi chung quanh cũng càng thêm dày đặc.
Ánh trăng to sáng rọi lên mặt nạ đồng thau, chiếu xạ ra ánh hào quang xuất
thần thần bí, mà Võ Mị Nương cảm thấy bốn phía dần dần lạc hẳn vào hư
ảo.
Khuôn mặt
của Hoàng đế cũng dần dần mơ hồ, nàng như rơi vào bên trong một mảnh
sương mù, trước mắt chỉ còn mỗi bóng trắng không ngừng múa ấy.
Đột nhiên, cái thân ảnh trắng ấy ngừng lại, rồi quay người lại chậm rãi đi tới gần nàng.
Võ Mị Nương nuốt nuốt nước miếng, cố định tâm thần, hướng về phía hắn kêu lên: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Quách Hi không có trả lời, chỉ đến gần nàng, mái tóc đen không gió cũng tự phất phơ, vạt áo phiêu phiêu cực kỳ giống quỷ.
Hắn đột nhiên dừng bước, rồi tháo xuống mặt nạ trên mặt, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.
“Quách Hi?” Võ Mị Nương híp híp mắt thốt lên.
Quách Hi hơi hơi mỉm cười: “Nương nương.”
“Này rốt cuộc là nơi nào?” Võ Mị Nương cảnh giác mà nhìn Quách Hi, trong
lòng đã ẩn ẩn biết Quách Hi mới là kẻ phản bội thật sự.
Quách Hi hơi hơi mỉm cười, rồi từ bên hông lấy ra một con rối gỗ, ôn nhu mà vỗ vỗ, nói: “Ngươi còn nhớ Tiêu Oản nguyệt sao?”
Tiêu Thục Phi tên thật là: Tiêu Oản Nguyệt.
“À, ta đã hiểu, ngươi vì tiện nhân Tiêu Oản Nguyệt kia mà phản bội ta!”
Thần kinh hanh nhạy chính xác khiến Võ Mị Nương lập tức hiểu việc gì.
"Hoàng Hậu nương nương thông minh tuyệt đỉnh, đáng tiếc là biết được thì đã
quá muộn……” Quách Hi tiếc hận mà lắc lắc đầu, rồi mới cầm con rối gỗ kia lắc qua lắc lại trước mắt nàng, tức khắc một cái hình dáng thật mơ hồ
hiện ra đối diện với Võ Mị Nương.
Võ Mị Nương nhìn cái bóng dáng mơ hồ ấy không khỏi trợn trắng mở to hai mắt.
“Oản Nguyệt nàng xem, nàng sẽ nhanh chống trở thành kẻ thù của nàng rồi,
nàng sẽ trở thành Hoàng Hậu tôn quý nhất của Đại Đường, sẽ được Hoàng Đế sủng ái nhất, và sẽ không có người nào cản trở nàng nữa rồi……” Quách Hi ôn nhu mà nhìn cái kia bóng dáng lưu mờ ấy nói, mà hồn phách của Tiêu
Oản Nguyệt vừa nghe Quách Hi nói xong liền tỏ ra hưng phấn vui vẻ mà mở
to hai mắt, cái ánh mắt thèm khát ấy không khỏi làm Võ Mị Nương không
rét mà run.
“Ngươi muốn cho Tiêu Oản Nguyệt thay thế Võ Mị Nương ta? Ngươi thật là si tâm
vọng tưởng!” Võ Mị Nương nghiến răng nghiến lợi, nhưng khắp người nàng
hiện tại không còn tí sức lực nào nữa.
Hai con mắt đẹp của Quách Hi như mỉm cười, hắn chậm rãi đi đến trước mặt Võ Mị Nương, vươn tay vỗ về gò má tinh tế của Võ Mị Nương, giống như đang
vuốt ve đồ thủy tinh dễ vỡ:
“Nhìn xem, chỉ có thân hình kim tôn ngọc quý như vầy mới đáng để Oản Nguyệt
sử dụng, để nàng cho ngươi sống không bằng chết trả giá lại tất cả những gì ngươi đã gây ra!”
“Tiêu Oản Nguyệt, nếu không phải vì ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết thì làm
sao ta lại diệt trừ ngươi, ngươi chết là ngươi tự tìm!” Võ Mị Nương quay đầu nhìn về phía hồn Tiêu Oản Nguyệt, hung tợn mà kêu lên.