Người nọ chậm rãi xoay người, đến khi ta nhìn thấy gương mặt hắn, trái tim nhỏ bé của ta như đột nhiên cứng lại.
Trời ạ! Cái gương mặt này như thế nào a!
Người ta nói phong hoa tuyết nguyệt( gió- hoa- tuyết- trăng) là thứ đẹp nhất
không gì sánh bằng trên thế gian. Nhưng thật sự không đủ để miêu tả dung nhan của người đang đứng trước mặt ta.
Da thịt của hắn như tuyết trắng. Mắt phượng thon dài nghiêng nhọn, hai mắt như chứa một vườn đào hoa nở rộ, làm gợn sóng trái tim của toàn nhân
gian.
Một thân bạch y bạc văn càng đem khí chất tuyệt thế lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Ta nuốt nuốt nước miếng, mọi lời nói đều không nên lời, ta tốt xấu gì cũng coi như là có kiến thức rộng rãi, cũng từng gặp rất nhiều quỷ xinh
đẹp.
Nhưng mà trên người hắn giống như có ma lực vậy, làm tâm trí ta loạn thần hồn điên đảo.
“Cô nương có chuyện gì sao?” Người nọ hơi hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi.
Ta đột nhiên lấy lại tinh thần, ánh mắt tự giác không nhìn thẳng gương mặt hắn mà ngó sang nơi khác:
“Không, không có gì, chính là…… Vừa rồi ngươi không phải đã cứu ta sao? Ta muốn cảm ơn ngươi.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức thôi, không cần để tâm.” Hắn cười cười, xoay người muốn đi.
“Đừng đi a! Ta mời ngươi uống trà.” Ta nhanh tiến lên ngăn chặn đường đi của
hắn: “Ngươi dù sao cũng phải để ta cảm ơn ngươi, bằng không trong lòng
ta sẽ rất băn khoăn.”
Người nọ hơi do dự, cuối cùng vẫn là cười gật gật đầu.
--------------------
Quán Trà
“Không biết công tử xưng hô thế nào a?” Ta cười liếc sang hắn hỏi.
Hắn ưu nhã mà nâng lên chén trà nhỏ, khí nóng bốc hơi làm mông lung mặt mày tinh xảo của hắn, chỉ thấy hắn môi mỏng hé mở: “Cô nương gọi ta Quách
Hi, không biết cô nương như thế nào xưng hô?”
“Ta kêu Cơ Tiểu Thiên.” Ta trả lời, nhìn mặt mày như họa của hắn, không tự giác được mà say mê.
Không biết vì sao khi nhìn hắn, ta giống như lọt vào huyễn hương, ý thức mơ hồ, cũng không biết mình đang làm gì.
“Cơ cô nương, nghe tên của cô nương hình như không phải là người của thành
Trường An phải không?” Quách Hi nhấp một ít trà, nhàn nhạt mà hỏi.
“Đúng, ta không phải.” Ta quơ quơ cái đầu đang mơ hồ, rồi mới gật gật đầu.
“Vậy mong Cơ cô nương hãy nhớ rằng buổi tối chú ý cẩn thận chút, tốt nhất
đừng nên ra khỏi cửa, mấy ngày nay buổi tối thành Trường An rất không
yên ổn.” Quách Hi chậm rãi nhìn về phía ta, cặp mắt phượng kia trong làn khói lờ đờ nhìn không ra cảm xúc gì.
Vừa nghe đến mẫu chữ “ Thành Trường An rất không yên ổn” ta cả người dường
như nháy mắt liền thanh tỉnh: “Nga? không yên ổn ra sao??.”
Quách Hi buông chung trà, cười cười: “Xem ra cô nương còn không biết a.”
“Ta mới từ nơi khác tới, thật nhiều sự nhiều đều còn không biết, còn mong
Quách công tử chỉ giáo” Ta nói, trong lòng lại có dự cảm giống như mục
đích hắn đến thành Trường An giống ta.
Không có làn khói bốc hơi che lấp, mặt mũi Quách Hi không hề mờ ảo mà rõ ràng ngay trước mắt ta, sinh ra giảm giác diễm lệ khó tả.
“Cơ cô nương biết Tiêu Thục Phi không?” Quách Hi chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, ngữ khí mờ ảo.
Trong lòng ta thất kinh, nhưng rồi vội vàng gật gật đầu: “Biết.” Xem ra chuyện hắn nói có liên quan đến Tiêu Thục Phi thật.
“Từ khi Võ Tắc Tiên được sủng ái, hãm hại Vương Hoàng Hậu xong Võ Tắc Thiên liền một đường thuận lợi như diều gặp gió làm Hoàng Hậu Nương Nương,
nhưng mà Võ Tắc Thiên lại vẫn coi Tiêu Thục Phi là cái đinh trong mắt,
cho nên đem nhốt vào lãnh cung, bị khổ hình ngày đêm cho đến chết. Ngươi biết không?” Quách Hi chậm rãi nói.
Trong lòng ta dâng lên một tia nghi hoặc, những việc trong hoàng cung Quách Hi làm sao biết rõ như vậy?
“Không biết.” Ta nói dối, khẽ lắc đầu phủ nhận.
Quách Hi cười một cái, rồi mới tiếp tục nói: “ Nhưng mà Tiêu Thục Phi lại
mang oán niệm quá nặng cho nên oan hồn bất tán, liền thường xuyên xuất
hiện ở hoàng cung hoặc là phiêu đãng ở trên đường của thành Trường An,
nghe nói ban đêm chuyên đi hút tinh khí của nữ tử để duy trì hồn phách
không tiêu tan. Lời đồn vừa phát ra người trong thành Trường An đều rất
hoảng sợ, toàn bộ các tiểu thư khuê các đều đóng cửa không ra ngoài,
ngay cả trai tráng ban đêm cũng đi ngủ hết.”
“Thật sao?” Ta vui sướng mà từ ghế bật đứng lên, nếu đúng thật là như vậy thì ta sẽ không tốn chút sức nào mà đã hoàn thành nhiệm vụ.
Quách Hi có chút kinh ngạc nhìn về phía ta, tựa hồ đang nghi hoặc vì sao ta lại vui vẻ như thế.
Ta cũng ý thức được phản ứng quá quỷ dị của mình, liền cười gượng ngồi
xuống, giải thích nói: “Ta chỉ là muốn hỏi, quỷ hồn củ Tiêu Thục Phi đã
có ai gặp qua chưa?”
Quách Hi gật gật đầu, ngữ khí lướt nhẹ quỷ mị: “Lưu thẩm của Đổ Dạ Hương,
từng nhìn thấy một hồng y nữ quỷ ôm lấy một nữ tử, lúc ấy Lưu Thẩm liền
làm kinh động đội tuần tra ban đêm- Vũ Lâm Quân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT