Dạ Diễm cơ thể cao lớn dang tay ôm cô vào lòng giống như đang giam cầm cô trong nhà giam vậy, cô dãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh.

Đôi mắt của Lam Thiên Vũ giờ đây hỗn độn, không biết nhìn về đâu, cô bối rối.

Lam Thiên Vũ đẩy anh ra, đỏ mặt tính xoay người chạy đi đúng lúc Dạ Diễm ôm nàng siết chặt. Mắt anh nhìn xuống, vô tình nhìn thấy vết thương trên ngực cô:

"Thì ra là ở đây…"

"Thả tôi ra! "Lam Thiên Vũ nói không nên lời, dùng sức hay tay đẩy anh ra, mặt nóng bừng như lửa đốt.

"Lam Thiên Vũ…" Dạ Diễm nhẹ nhàng gọi tên cô, hơi thở yếu ớt nói không nên lời, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, yết hầu mấp máy, chân thành nói:

"Tôi nghĩ tôi muốn cô"

Lam Thiên Vũ Kinh ngạc nhìn anh ta, một lúc sau bàng hoàng nói:

"Tôi đang mang thai!"

"Ai nói mang thai không thể làm chuyện ấy?" Dạ Diễm nheo mày, bàn tay giữ cằm cô hất nhẹ lên nhìn mình nói:

" Tôi rất nhẹ nhàng nha."

"Không được! Lam Thiên Vũ kiên quyết:

"Đừng có làm bậy, thả tôi ra!

"Cô kháng cự làm gì? Về sau chúng ta sẽ kết hôn, vợ chồng sẽ không tránh khỏi chuyện đó." Dạ Diễm không thoả mãn nói:

" Không lẽ cô để tôi kiêng cả đời?"

"Anh ở ngoài có nhiều đàn bà như vậy, người có thể tuỳ ý mà tìm ai đó." Lam Thiên Vũ đẩy mạnh anh, không cho anh cơ hội gần gũi cô.

"Đây là lời nói của người vợ hay sao." Dạ Diễm véo cằm cô mạnh hơn, làm cô đau nhức:

"Cô muốn tôi đi tìm người đàn bà khác? Sau đó cùng Tiêu Hàn vụng trộm hả?"

"Anh đang bị thương! Buông tôi ra ngay, không tôi la lên bây giờ." Lam Thiên Vũ khó chịu cau mày, anh ta cố tình muốn gây sự, nói ra những lời xằng bậy.

"Thôi đi, hiện tại bây giờ mọi việc đang tốt đẹp, chúng ta không nên cãi nhau."

Trong nháy mắt, sự giận dữ của Dạ Diễm bỗng nhiên biến mất, trên khuôn mặt mê muội kia hiện lên một nụ cười khó hiểu. Nhìn vào Lam Thiên Vũ, bí ẩn nói:

"Lam Thiên Vũ, lần trước tôi có làm cô đau. Nhưng lần này, ta nhất định nhẹ nhàng với cô..."

Vừa dứt lời, nụ hôn nồng cháy của anh hướng về Lam Thiên Vũ

"Vô liêm sỉ, không biết xấu hổ." Lam Thiên Vũ giãy dụa, hung dữ đá vào bộ hạ của Dạ Diễm, không ngờ anh đã phòng bị trước, nhanh tay bắt lấy cẳng chân mảnh khảnh của cô, khiến cô không thể nhúc nhích được, không ngừng la hét:

"Buông ra, buông ra."

"Cô muốn dùng tiểu xảo hả, thật là ngoan cố, nếu cô dám làm hỏng chỗ ấy của tôi, nửa đời sau lấy cái gì mà xài?"

Nói xong câu, Dạ Diễm mạnh mẽ nhấc hai chân Lam Thiên Vũ lên. Lam Thiên Vũ sợ hãi hét, theo bản năng ôm lấy cổ Dạ Diễm, anh nở một nụ cười đen tối:

"Tôi thích mà…"

"Dạ Diễm, đồ khốn...." Lam Thiên Vũ hoảng loạn, mặt cô đỏ hơn, trái tim gần như sẵn sàng nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play