Một người đàn ông với bàn tay đầy máu bước từ trong xe ra và kéo cô lại, Lam Thiên Vũ bàng hoàng nhìn Dạ Diễm
Dạ Diễm bị thương rất nặng, cả người đầy máu, mặt trắng bệch như giấy, đáng lẽ khẩn cấp đưa đến bệnh viện nhưng anh ta vẫn ngoan cường chờ đợi, chờ Thiên Vũ đi cùng anh ta, bởi vì anh ta biết, Tiêu Hàn sẽ làm cô ấy dạo động.
Hơi thở của Dạ Diễm suy yếu dần, mỗi lời nói sẽ kéo theo sự đau đớn của vết thương, anh cố gắng nói:
"Tình yêu…có thể thay đổi…máu đã chảy… sẽ không bao giờ thay đổi!"
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, lại lần nữa làm lay động tâm hồn Lam Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ ngẩn ngơ nhìn Dạ Diễm, trong tâm trí cô cứ lặp đi lặp lại những lời nói này. Đúng, tình yêu đậm sâu rồi cũng sẽ thay đổi, giống như cha mẹ cô đã từng, giống như cô và Tiêu Hàn 3 năm trước, họ đã từng yêu nhau tha thiết nhưng đến cùng chỉ còn lại một phía, đáng tiếc rằng đã thay đổi.
Khi đã hết yêu và thù hận, hai người đã là người xa lạ, chẳng bao giờ nhớ những lời thề non hẹn biển, chỉ có chán ghét và căm hận.
Cảm giác đáng sợ này, nàng mãi mãi không muốn trải qua một lần nữa
Nếu trái tim không rung động, sẽ không bị tổn thương
Cô không yêu Dạ Diễm, nhưng nếu cưới anh, bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì thì có thể dễ dàng mà đối mặt.
Nhưng Tiêu Hàn không giống người khác, chỉ cần một sự thay đổi nhỏ nhoi cũng làm trái tim cô đau nhói.
Hơn nữa Tiêu Hàn là người đào hoa, xung quanh luôn có nhiều cô gái tài sắc, cô vĩnh viễn không thể đoán được khi nào anh ta sẽ bị người con gái khác quyến rũ. Giống như ba năm trước đây, một viễn cảnh nàng bế đứa bé trên tay và nhìn thấy anh ta nằm trên giường với một cô gái khác cuồng nhiệt lại tái diễn.
Cô không dám tưởng tượng, thực sự không dám nghĩ đến
Lam Thiên Vũ thẫn thờ nhắm chặt mắt, trái tim cô đang hỗn loạn.
Tình yêu thay đổi, máu sẽ không thay đổi, trong bụng cô bây giờ là cốt nhục của Dạ Diễm. Đây là một thực tế không bao giờ thay đổi, mặc dù anh ta có hàng vạn lần không tốt nhưng với đứa bé anh ta sẽ phải có trách nhiệm với đứa trẻ là rõ ràng. Tình thân là thứ mãi mãi không gì, không gì có thể thay đổi được.
Có thể cô không có được hạnh phúc đích thực, nhưng ít nhất con cô có thể nhận được điều đó.
"Thiên Vũ!" Tiêu Hàn giữ chặt tay Lam Thiên Vũ:
"Đi với anh đi!"
Yên lặng một lúc, Lam Thiên Vũ cũng mở to mắt, không một chút dao động cô xoay người nhìn Tiêu Hàn, bình tĩnh, kiên định nói:
"Cám ơn anh, cám ơn anh đã nói ra những lời này, nhưng kì thực xin lỗi, tôi muốn con tôi được hạnh phúc!"
Nói xong cô liền rút tay lại và không ngần ngại bước tới xe cùng Dạ Diễm
Tiêu Hàn cứ thế đờ người ra ở đó, cảm thấy sự mất mát ngay lòng bàn tay và trái tim hoàn toàn trống rỗng…
Cho đến khi xe bắt đầu di chuyển, anh vẫn không thể tin được vào chuyện này, anh thật sự không tin được Thiên Vũ sẽ buông tay và lựa chọn một người đàn ông cưỡng hiếp cô.
Anh đã hứa sẽ chấp nhận đứa con trong bụng cô, cớ sao cô vẫn muốn cưới Dạ Diễm?
Tại sao?
Vì cái gì???
Anh không thể nghĩ ra, thật sự không nghĩ ra…
Trên xe, Dạ Diễm cũng đã qua cơn nguy kịch. Tay phải anh đẫm máu đang cố gắng nắm chặt tay Thiên Vũ, mặc cho Lam Thiên Vũ dùng lực thế nào cũng không chịu buông ra.
Lam Thiên Vũ bị giữ chặt bởi bàn tay Dạ Diễm. Hàn Thanh cầm máu cho anh ta, đồng thời xử lý miệng vết thương.
Triệu Quân cau mày, mọi người trong xe đều mang tâm trạng lo lắng. Lam Thiên Vũ lúc này lặng lẽ nhìn anh ta. " Trái tim cô trong lành, bởi vì không yêu, không đau, cảm giác này thật yên bình"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT