Dạ Diễm rời đi cũng được vài giờ rồi, anh liền nhận được điện thoại của Dạ lão thái gia.
"Vũ Dao đã quay trở về rồi, cháu không cần phải để ý đến con bé đâu, hãy ngay lập tức quay về với Thiên Vũ và cùng con bé ra bãi biển để chụp ảnh cưới đi." Dạ lão thái gia ra lệnh.
"Cháu đang lái xe đến biệt thự Green đây rồi ạ, cháu gần đến nơi rồi." Dạ Diễm lái xe đến đó nhưng thực ra thì khoảng tầm 2-3 tiếng nữa anh mới đến.
"Đừng đến đây nữa, hãy quay lại ngay." Dạ lão thái gia hơi bực mình. "Cháu vẫn chưa rút ra được gì từ bài học tối qua à? Cháu muốn phá hủy đám cưới này hay sao??"
"Ông à, cháu đã đến cửa rồi, cháu chỉ cần vào nhìn Vũ Dao chút thôi. Làm sao cháu có thể phá hỏng đám cưới được chứ? Ông có thể không phóng đại như vậy được không ạ?" Dạ Diễm lái xe thẳng vào khu biệt thự.
Dạ lão im lặng vài giây rồi thì thầm: "Tiêu Hàn đang ở đây."
Dạ Diễm sững sờ, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao anh ta lại ở đó vậy ạ?"
"Cậu ta muốn thuyết phục ông hủy bỏ đám cưới. Cậu ta nói rằng cậu ta sẽ không dễ dàng từ bỏ Thiên Vũ vậy đâu. Nếu cháu không quan tâm đến Thiên Vũ, cháu sẽ thực sự mất con bé đấy." Lúc đó ông cũng không làm được gì đâu, chỉ một ngày rưỡi nữa thôi, miễn là cháu đảm bảo chăm sóc tốt cho Thiên Vũ và đứa trẻ. "
"Cháu biết rồi, ông ạ." Dạ Diễm dừng xe. "Cháu sẽ trở về và đưa Thiên Vũ ra bãi biển để chụp ảnh."
"Tốt lắm, mau đi đi." Lão thái gia cúp máy và thở dài. Đúng là không có gì có thể làm khó Dạ Diễm. Bất luận là mệnh lệnh hay lời đe dọa đều chẳng ăn thua gì.
**
Trên đường lái xe trở về, Dạ Diễm liên tục nhớ lại những lời cuối cùng của Dạ lão,, đây là mục đích ban đầu của ông, nhưng giờ đây, cuối cùng ông cũng bỏ qua chuyện của anh và Vũ Dao. Anh chỉ cần nhắm mắt lại, đáng lẽ ra anh nên vui chứ, nhưng tại sao anh không vui, tâm trạng anh lại trở nên nặng nề thế này??
Khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Vũ đột ngột xuất hiện trong tâm trí anh, trái tim anh đang khá mệt mỏi. Trái tim anh ngày càng hỗn loạn, như thể anh đã làm gì đó sai trái..
**
Lúc này Thiên Vũ đang ngồi trên ghế sofa ở trong phòng, tay cầm một quyển sách, và ngay cả khi cánh cửa được mở ra, cô vẫn không hề hay biết.
Dạ Diễm nhẹ nhàng rút cuốn sách trên tay cô ra và xin lỗi: "Tôi xin lỗi, chỉ là..."
"Cô ấy thế nào? Có ổn không?" Thiên Vũ bình tĩnh hỏi.
"Sao hả?" Dạ Diễm sững sờ.
"Vũ Dao của anh không phải là đã bỏ nhà ra đi hay sao? Hiện tại đã cho người đi tìm rồi chứ?" Thiên Vũ thân thiết hỏi như hỏi thăm người bạn của mình.
"Đã tìm được cô ấy rồi." Dạ Diễm miễn cưỡng trả lời. "Không còn thời gian nữa, chúng ta mau đi thôi."
"Đi đâu?" Thiên Vũ bối rối hỏi.
"Đi đến bãi biển để ăn tối, sau đó chụp ảnh cưới." Dạ Diễm kéo cô dậy. "Xem ra cô không được khỏe, chúng ta sẽ không đi ra ngoài khơi đâu, chỉ chụp trên bãi biển thôi."
"Không đủ thời gian ư." Thiên Vũ nhếch môi lên và mỉm cười chế nhạo.
"Đúng là bây giờ đã hơi muộn…" Dạ Diễm áy náy: "Chúng ta sẽ trang điểm vả sau đó sẽ…"
"Anh không cần phải trang điểm." Lam Thiên Vũ lạnh lùng ngắt lời. "Đây chỉ là một đám cưới giả tạo.
Mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ hời hợt. Chúng ta chỉ cần chụp một vài bức ảnh thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT