"Người có thể giúp tôi việc này được không?" Lam Thiên Vũ thì thầm, "Giúp tôi dụ những người kia đi chỗ khác, tôi phải quay lại phòng khám xem thế nào."
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Nhược Băng mờ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, "Con muốn làm gì?"
"Đừng hỏi, thời gian cấp bách, tôi phải nhanh chóng quay lại đó." Lam Thiên Vũ nhìn đồng hồ, đã chín giờ rồi, cô đã rời đi được mười phút, không biết Dạ Diễm sẽ làm gì Kiều Tinh….
"Thiên Vũ, có chuyện gì vậy thì con nói với ta trước, đừng làm bậy, con đang mang thai không thể bị kích động." Lãnh Nhược Băng lo lắng nói.
"Người rốt cuộc có giúp tôi hay không?" Lam Thiên Vũ cau mày, "Không giúp thì thôi vậy."
Nói xong cô liền đi ra ngoài.
"Thiên Vũ!" Lãnh Nhược Băng vội vàng giữ chặt tay Lam Thiên Vũ, "Đừng nóng giận, ta sẽ giúp con, nếu bây giờ con muốn quay lại xem có chuyện gì không thì việc đánh lừa những vệ sĩ kia là cơ bản là không được, hãy để đó cho ta."
… …
Lãnh Nhược Băng đi ra khỏi nhà vệ sinh, nói với Triệu Quân: "Thiên Vũ đói bụng, cậu đến nhà hàng Trung Quốc ở khu C, đợi chúng tôi ăn gì đó rồi sẽ quay lại."
"Nhưng…" Triệu Quân cảm thấy khó xử, Dạ Diễm đã dặn dò là phải nhanh chóng mang Lam Thiên Vũ và Lãnh Nhược Băng trở về càng sớm càng tốt, bây giờ họ muốn đi ăn, như vậy sẽ kéo dài đến khuya mất.
"Còn đứng đó làm gì, nhanh đi đi." Lãnh Nhược Băng khó chịu quát khẽ.
"Vâng." Triệu Quân lập tức đi đến đó, Lãnh Nhược Băng là khách quý cua Dạ gia, anh ta không dám chậm trễ, đi vào phía nhà hàng và gọi điện thoại cho Dạ Diễm để báo cáo sự việc.
Dạ Diễm nói: "Bây giờ cô ấy rất đói, lúc năm giờ cô ấy chỉ ăn có một ít cháo. Bây giờ là gần chín giờ, đói bụng là phải rồi, làm theo lời nói của Thẩm phu nhân, đừng để cho họ chạy lung tung, chờ một lúc nữa chúng ta sẽ đi ra từ cửa sau."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
…. …
Có bốn vệ sĩ đang chờ bên ngoài nhà vệ sinh, Lãnh Nhược Băng đang chuẩn bị đi vào thì một tiếng thét chói tai từ trong vọng ra, Lãnh Nhược Băng ngăn bọn họ lại: "Thiên Vũ ở trong nhà vệ sinh, các người không tiện đi vào, để ta vào trước xem thế nào đã."
"Vâng" mấy vệ sĩ đành phải canh giữ bên ngoài.
Lãnh Nhược Băng nhanh chóng đi vào toilet, Lam Thiên Vũ không bị gì cả, hai người nháy mắt cho nhau, Lãnh Nhược Băng giả vờ hoảng loạn lớn tiếng hỏi: "Thiên Vũ, con làm sao thế? Thiên Vũ….."
"Các người mau vào đây." Lam Thiên Vũ hét ra các vệ sĩ bên ngoài.
Mấy vệ sĩ như một mũi tên lao nhanh vào, thấy khuôn mặt tái nhợt của Lam Thiên Vũ, tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì, vội vàng ôm lấy cô lao ra.
Lãnh Nhược Băng chạy theo bên cạnh vội vàng nói: "Mau đưa cô ấy đến phòng y tế, nhanh lên."
Mấy người vệ sĩ ôm Lam Thiên Vũ hướng phòng khám sân bay mà chạy tới, một vệ sĩ khác lập tức gọi Dạ Diễm, Lãnh Nhược Băng liền nói: "Không cần phải gọi cho, chắc là anh ta đang ở đây, chúng ta sẽ qua đó không nên gọi điện thoại làm cho anh ta hoảng sợ."
Lúc này chỉ cần một cuộc gọi điện sẽ đánh rắn động cỏ, không biết được đã có chuyện gì.
"Vâng" mấy người vệ sĩ không gọi điện thoại nữa, lo lắng đưa Lam Thiên Vũ trở lại phòng khám, Dạ Diễm không còn ở đây nữa, Triệu Quân và đoàn vệ sĩ thấy Lam Thiên Vũ xảy ra chuyện hết sức sợ hãi, Lãnh Nhược Băng bực mình hỏi, "Dạ Diễm đâu? Nhanh gọi anh ta đến đây."
"Thẩm phu nhân, Dạ thiếu gia cậu ấy, cậu ấy đang có việc ra ngoài một chút, sẽ quay lại liền." Mấy vệ sĩ ấp a ấp úng, rõ ràng đang giấu diếm điều gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT