Tiếng anh của Lam Thiên Vũ không tệ, cơ bản có thể giao tiếp được, Dạ Diễm tiếp tục ôm cô về phòng. Vừa đi lên cầu thang thì chuông điện thoại kêu: "Ông nội, nơi này rất được, cô ấy sẽ thích.

Cháu biết rồi, ngày mai cháu sẽ về."

Đến giờ Lam Thiên Vũ mới hiểu được nơi này không phải là nhà chính của Dạ gia, mà là một biệt thự khác do Dạ Diễm bố trí.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Thiên Vũ có một chút lạc lõng, như thể cô là người tình của Dạ Diễm, anh không có ý định đưa cô về nhà.

Dạ lão thái gia đứa hứa với cô rằng sẽ đối xử với cô như một cô cháu gái, nhưng cũng vì một số lý do thực tế, cô hiện tại chưa được phép vào nhà.

Dạ Diễm dường như cảm nhận được điều gì đó, quay lại nhìn chằm chằm vào cô, liền dùng tiếng Trung nói với người giúp việc rằng: "Từ giờ trở đi, Lam Thiên Vũ là bà chủ của nơi này, mọi người phải đối xử tốt với cô ấy."

"Vâng, cậu chủ!" – Người giúp việc cúi đầu, cung kính nghe mệnh lệnh.

Lam Thiên Vũ mỉm cười, không nói gì.

Dạ Diễm nhìn sang một người phụ nữ tầm hơn năm mươi tuổi người Mỹ, ngay lập tức người kia đi tới, chân thành nói: "Cô Lam, tôi là quản gia Donna ở đây, tôi đã nhìn cậu chủ lớn lớn, đã giúp việc ở Dạ gia từ rất lâu. Sau này tôi sẽ phục vụ cho cô, hy vọng cô thích ta."

"Vậy bà chính là Donna." Lam Thiên Vũ nhìn quản gia, trên mặt có nhiều tàn nhang, hơi mập mạp, nhưng lại trông rất tốt bụng đặc biệt ánh mặt dịu dàng thân thiết, giống như người thân của mình vậy.

" Ha ha, xem ra Cậu chủ thường nhắc tới tôi trước mặt cô." Donna tủm tỉm nhìn Dạ Diễm cười: "

Chắc là tình cảm của cậu chủ và Lam Tiểu Thư đây rất mặn nồng."

" Ngày kia chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, bây giờ có thể gọi là Thiếu phu nhân." Dạ Diễm đối với Donna rất hiền hòa, không giống với những người giúp việc khác.

"Được được." Donna có chút phấn khích: "Thiệt tình tôi đã mong chờ đến ngày này từ rất lâu, thiếu gia cuối cùng cũng có người quản thúc. Thiếu phu nhân có xem, có đi làm quen khung cảnh nơi đây một chút."

" Không cần đâu, bây giờ tôi cần nghỉ ngơi." Lam Thiên Vũ mỉm cười nói: "Trên máy bay tôi có hơi mệt."

"Đúng rồi, là tôi không nghĩ tới việc này, bây giờ tôi đưa cô về phòng, mời đi bên này." Donna vội vàng đưa Lam Thiên Vũ trở về phòng.

"Cô về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi xử lý một chút công việc." Dạ Diễm rút cánh tay lại.

Lam Thiên Vũ cùng Kiều Tinh đi theo Donna lên lầu hai, một số người giúp việc đem hành lý của cô đi lên.

Khi hình dáng Lam Thiên Vũ rời khỏi tầm mắt, Dạ Diễm lập tức lấy điện thoại gọi cho Cung Vũ Dao, vừa rồi anh mới phát hiện ra Cung Vũ Dao đã gửi cho anh hơn một trăm tin nhắn, có lẽ do tâm trạng không tốt, anh phải an ủi cô ta…

Trở lại phòng, Kiều Tinh phấn khích nói: "Ngôi nhà này đẹp thật đấy, như một tòa lâu đài, hơn hẳn những biệt thự khác ở Hồng Kông."

Lam Thiên Vũ mỉm cười, im lặng, mệt mỏi ngồi lên ghế sô pha.

"Thiên Vũ, cậu xem Dạ Diễm đối xử với cậu cũng không tệ đấy chứ. Trên máy bay hầu như là anh ta chăm sóc cậu, lại còn rất chu đáo."

Lúc trên máy bay Kiều Tinh ở khu vực khác, đáng lẽ là ngồi bên cạnh chăm sóc Lam Thiên Vũ nhưng kết quả là Dạ Diễm không thể tách rời Lam Thiên Vũ, nên không có việc gì để làm.

"Chẳng qua là anh ta quan tâm đến đứa bé." Lam Thiên Vũ thản nhiên nói: "Nhưng tớ cũng không ngờ rằng anh ta chu đáo như vậy, hy vọng không phải là giả tạo."

"Người đàn ông yêu trẻ con là người có ý thức trách nhiệm, những người như vậy rất được." Kiều Tinh nói, "Cậu cũng biết trước đây, anh ta vì cứu đứa bé mà suýt mất mạng hai lần, tớ vẫn cảm thấy anh tin tưởng anh ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play