Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thẩm Niệm Thâm xin nghỉ ba ngày, sau khi trở về liền vội vàng chuyển nhà cho bà ngoại, sau đó lại dẫn bà đi kiểm tra sức khỏe.

Đã nửa năm chưa trở về, anh muốn ở cạnh bên và chăm sóc cho bà ngoại nhiều hơn. Tôn Điềm Điềm mấy ngày này vẫn luôn ở bên Thẩm Niệm Thâm, hai người như hình với bóng, ngay cả buổi tối cũng ngủ chung.

Thẩm Niệm Thâm thuê cho bà một căn nhà, không lớn lắm, ba phòng ngủ một phòng khách, bà ngoại một phòng, dì giúp việc một phòng, còn lại một phòng, lúc trở về anh có thể ở. Căn nhà mới này cách bệnh viện khá gần, xung quanh cây cối xanh tươi, quả thật không tồi. Tuy rằng cũng không tính là quá tốt, nhưng so với căn nhà cũ trước kia thì đã tốt hơn rất nhiều.

Vừa tới tiểu khu, bà ngoại liền thấy khẩn trương, bà kéo Thẩm Niệm Thâm không ngừng hỏi anh tiền thuê một tháng là bao nhiêu.

Nghĩ đến cháu ngoại một mình ở bên ngoài vất vả dốc sức làm việc, tiền kiếm được tất cả đều tốn trên người bà lão như mình, trong lòng liền phá lệ tự trách cùng áy náy.

Thẩm Niệm Thâm an ủi: "Tiền thuê không đắt đâu ạ. Huống hồ bà đã nuôi nấng con lớn lên, tốn nhiều tiền cũng là việc nên làm."

Thẩm Niệm Thâm mới đi làm được nửa năm, tiền lương cũng không tính là quá cao, nhưng phí tổn này trước mắt anh vẫn có thể chi trả được.

...

Tôn Điềm Điềm đã hai ngày không về ký túc xá. Buổi tối tắm rồi nằm ở trên giường Thẩm Niệm Thâm, Trình Đóa đột nhiên gọi video cho cô.

Thẩm Niệm Thâm đến phòng tắm tắm rửa, Tôn Điềm Điềm một mình ở trong phòng, cô từ trên giường ngồi dậy, lót gối đầu lên đầu giường rồi dựa lưng vào.

Cô cầm di động, bấm nút nghe máy.

Ở đầu kia, trong ký túc xá ánh đèn sáng choang, Trình Đóa cùng Tạ Nghiên đều thò đầu đến trước màn hình.

Vừa thấy Tôn Điềm Điềm, Tạ Nghiên liền kích động kêu lên, "Điềm Điềm! Cậu đang ở đâu vậy?!"

Tôn Điềm Điềm cũng không gạt các cô, "Tớ đang ở nhà A Niệm."

Trình Đóa nhìn cô, tấm tắc cười, "Cậu đang mặc quần áo của Thẩm Niệm Thâm đúng không?"

Sau khi Thẩm Niệm Thâm trở về, Tôn Điềm Điềm liền không về trường, mỗi ngày đều ở bên anh, cô cũng không về ký túc xá lấy áo ngủ, cho nên đã mặc áo thun của anh. Áo thun rất lớn, chiếc áo rộng thùng thình chồng lên người, vừa nhìn liền biết là của Thẩm Niệm Thâm.

Tôn Điềm Điềm đáp một tiếng, khóe miệng cong cong, "Đúng là của A Niệm, tớ không mang theo áo ngủ."

Tạ Nghiên liền kích động, giống như vừa bắt được một tin bát quái rất kinh thiên, cô nàng kích động gào lên: "Trời ơi, Điềm Điềm! Hai người các cậu đây là cửu biệt gặp lại, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, có củi khô lửa bốc không?!"

Thẩm Niệm Thâm tắm rửa xong trở vào, vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy mấy chữ "Củi khô lửa bốc". Anh hơi dừng lại, nhíu mày nhìn về phía Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm đột nhiên quay lại, tức khắc quẫn bách đến đỏ mặt, đang muốn tắt video thì thanh âm của Tạ Nghiên lại truyền đến, "Ai da, chúng tớ không quấy rầy chuyện tốt của hai người nữa, cúp máy đây!"

Dứt lời liền tắt video.

Tôn Điềm Điềm ngơ ngẩn sững sờ, vài giây sau mới ngẩng đầu, cười với Thẩm Niệm Thâm, "... Anh nhanh vậy..."

Thẩm Niệm Thâm đứng ở cửa, khóe miệng gợi lên một đường cong, trong mắt mang theo ý cười ý vị thâm trường.

Anh nhìn chằm chằm Tôn Điềm Điềm cười một lát, sau đó xoay người đóng cửa khóa lại.

Xoay người, đi tới hướng Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm cười đến thẹn thùng, thấy anh đi tới, cô cúi đầu nhích vào bên trong.

Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống bên mép giường, tay trái chống trên ván giường, nửa người trên nghiêng về phía trước, tay phải nắm cằm Tôn Điềm Điềm, anh nhìn cô, giọng nói không giấu được ý cười, "Em muốn cùng anh củi khô lửa bốc sao?"

Tôn Điềm Điềm bỗng trợn tròn mắt, đột nhiên ngẩng đầu, "Không phải em nói!"

Cả khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đều đỏ bừng. Tuy cô cũng có nghĩ như vậy một chút nhưng... cô tốt xấu gì cũng là một cô gái, sao có thể không biết xấu hổ mà nói trắng ra như vậy.

(Tiểu Hy: Người ta gọii cái này là "Nghiện mà ngạii" í ~(〃゚3゚〃)~)

Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô mà cười, ý cười tràn ngập nơi đáy mắt.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm cười đến tâm hoảng loạn, cô cảm thấy anh giống như đã nhìn thấu tâm tư của mình.

Cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, ngón tay nắm chặt góc chăn. Qua một lát, cô mím môi, khẩn trương nhìn vào mắt Thẩm Niệm Thâm, "Anh... Anh muốn không..."

Thanh âm của cô có chút run lên, vừa nói xong, bên tai đã đỏ ửng, bất giác siết chặt ngón tay, nhưng cô lại không có dời tầm mắt, chỉ mím môi, có chút khẩn trương mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Tôn Điềm Điềm vừa nói ra lời này, Thẩm Niệm Thâm liền ngây ngẩn cả người. Anh vốn chỉ là định chọc cô một chút, không nghĩ tới...

Ý cười trong mắt dần dần thu liễm, ánh mắt thâm thúy của anh dừng ở làn môi mềm mại của Tôn Điềm Điềm, hầu kết bất giác chuyển động.

Nhưng anh vẫn như cũ không chuyển động, cứ như vậy mà ngồi đó, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu.

Tôn Điềm Điềm cũng nhìn anh, nghĩ đến ngày mai anh lại phải đi, trong lòng cô lại khó chịu.

Cô mặc kệ, hai tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu hôn anh.

Cô hôn thật sự rất vụng về, loại chuyện này trước nay đều là Thẩm Niệm Thâm chiếm quyền chủ động, cô đi theo tiết tấu của anh phối hợp với anh là được. Môi cô trằn trọc mơn trớn môi Thẩm Niệm Thâm, nửa ngày không có thâm nhập vào thêm một bước.

Thẩm Niệm Thâm chịu không nổi sự chậm chạp như vậy, anh đột nhiên cúi người, đè cô xuống dưới thân.

Anh cắn môi cô, Tôn Điềm Điềm bị đau liền hô nhỏ một tiếng, anh thuận thế chui vào khoang miệng cô, chiếc lưỡi ướt át cùng cô dây dưa.

Anh hôn thật sự dùng sức, giống như muốn cắn nuốt cô. Tôn Điềm Điềm bị hôn đến có chút khó thở, nhưng lại không muốn đẩy ra, cô ôm chặt cổ Thẩm Niệm Thâm, nhiệt liệt đáp lại anh.

Hai người hôn thật lâu, cho đến khi Thẩm Niệm Thâm cũng có chút thở không nổi mới buông ra. Anh vùi đầu vào cổ Tôn Điềm Điềm mà thấp thấp thở dốc.

Tôn Điềm Điềm ôm đầu anh, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà, miệng khẽ nhếch, cái miệng nhỏ nhè nhẹ hít thở.

Thẩm Niệm Thâm thật lâu không nhúc nhích, bờ môi nóng bỏng dán vào bên gáy Tôn Điềm Điềm, hơi thở nóng hổi phả vào sau cổ cô, Tôn Điềm Điềm có chút ngứa, theo bản năng rụt cổ lại, "A Niệm..."

Cô vừa mở miệng liền phát hiện giọng nói của mình đã khàn đặc.

Cô tức khắc đỏ mặt, mím môi không nói nữa.

Thẩm Niệm Thâm sau một lúc lâu mới nâng đầu, ánh mắt rất sâu nhìn cô chăm chú.

Đôi mắt anh đen nhánh, không nói lời nào. Tôn Điềm Điềm cùng anh đối diện trong chốc lát, cô bỗng có chút thẹn thùng nên rũ mắt, không nhìn anh nữa.

Qua một lát, Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại cúi đầu hôn cô, bờ môi nhẹ nhàng mơn trớn, thanh âm có chút khàn khàn, "... Không mua cái kia."

Tôn Điềm Điềm ngây ngốc, nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì?"

Vừa mới hỏi xong cô lại đột nhiên hiểu rõ, mặt bỗng chốc nóng lên, cô nâng mắt, đôi mi run rẩy, nhìn Thẩm Niệm Thâm, có chút khẩn trương hỏi: "Vậy... Vậy có muốn... ra ngoài mua không?"

Mấy chữ sau cô nói nhỏ đến chính mình cũng không nghe thấy, càng nói về sau, mặt cô càng đỏ hơn.

Thẩm Niệm Thâm trước kia cảm thấy lá gan của Tôn Điềm Điềm rất lớn, đặc biệt là cái lúc theo đuổi anh, lúc ấy anh cảm thấy trên đời này sao lại có một cô gái mặt dày như vậy. Sau đó khi ở bên Tôn Điềm Điềm, anh mới biết được thật ra cô là hổ giấy, đặc biệt là chuyện nam nữ, thẹn thùng đến lợi hại, có đôi khi hôn một chút cô cũng sẽ đỏ mặt.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trong mắt bất giác lộ ra ý cười sủng nịch.

Anh buông Tôn Điềm Điềm ra rồi nằm xuống bên cạnh, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô, trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói: "Lần sau đi." Dừng một chút lại nói tiếp: "Lúc chỉ hai chúng ta thôi."

(Tiểu Hy: Các nàng thấy đó, anh Thẩm bảo là khi hai người ở riêng nhá, nên các nàng không được ăn thịt đâu:"<)

Thanh âm của anh có chút khàn khàn, anh rất nỗ lực khắc chế.

Tôn Điềm Điềm khuôn mặt nhỏ đỏ rực, lại nhịn không được muốn cười, đầu chôn trước ngực Thẩm Niệm Thâm, qua một lát, cô vẫn là không nhịn được liền bật cười.

Thẩm Niệm Thâm cong cong khóe miệng cười, xoa xoa đầu cô, "Ngủ không?"

Tôn Điềm Điềm không buồn ngủ, cô lắc đầu, từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, "Không muốn ngủ."

Ngày mai Thẩm Niệm Thâm phải đi rồi, cô muốn nói chuyện với anh nhiều hơn.

"Ra ngoài đi dạo không?" Mới 10 giờ tối, cũng không tính là quá muộn, đi ra ngoài còn có thể ăn khuya, đi dạo cảnh đêm.

Tôn Điềm Điềm chỉ mới sửa soạn sương sương đã bị Thẩm Niệm Thâm kéo ra ngoài.

Hiện tại Thẩm Niệm Thâm thuê một căn nhà ở ngay trung tâm thành phố, vừa ra cửa đã là khu đô thị phồn hoa.

Mười giờ tối, cuộc sống về đêm mới vừa bắt đầu, trên đường khắp nơi đều là người, xung quanh tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, cả thành phố lập lòe trong ánh đèn neon, khung cảnh phá lệ phồn hoa náo nhiệt.

Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm, hai người tản bộ chầm chậm dọc theo lối đi bộ.

Góc đường phía trước có bán kẹo bông gòn, Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nói: "Anh mua kẹo bông gòn cho em nhé?"

Tôn Điềm Điềm nhớ tới lần đầu tiên cùng Thẩm Niệm Thâm hẹn hò ở một cái công viên gần trường, Thẩm Niệm Thâm cũng mua cho cô một cây kẹo bông gòn.

Cô cong mắt cười, "Được."

Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm qua đó rồi gọi cho cô một cây kẹo bông gòn loại lớn vị dâu thơm ngọt.

Tôn Điềm Điềm một tay bị Thẩm Niệm Thâm nắm, một tay cầm kẹo bông gòn ăn.

Kẹo bông gòn rất lớn, Tôn Điềm Điềm cắn xuống một ngụm, mũi cùng miệng đều dính nước đường.

Thẩm Niệm Thâm cười, anh chợt dừng chân rồi lấy túi khăn giấy từ túi quần, rút ra một tờ để lau mặt cho Tôn Điềm Điềm, ngữ khí phá lệ sủng nịch, "Ăn từ từ thôi, lấm lem như mèo hoa ấy."

Tôn Điềm Điềm để cho Thẩm Niệm Thâm lau mặt giúp, cô nâng đầu, cong cong khóe mắt nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm lau khô mặt cho cô. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống đỉnh đầu Tôn Điềm Điềm, khuôn mặt xinh đẹp của cô ẩn dưới vầng sáng, Thẩm Niệm Thâm nhìn cô chằm chằm, không khỏi có chút mê mẩn.

Sau một lúc lâu, anh bỗng nhiên nắm cằm cô rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ xuống môi cô.

Tôn Điềm Điềm vừa mới ăn kẹo bông gòn vị dâu tây nên rất ngọt.

Thẩm Niệm Thâm mơn man làn môi Tôn Điềm Điềm, nụ hôn ôn nhu mà nhẹ nhàng, sau một lúc lâu mới hơi hơi buông ra.

Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm đi lang thang không có mục tiêu trên phố.

Trong chốc lát ấy, Tôn Điềm Điềm thật hy vọng hai người bọn họ cứ như vậy mà đi hết đời, không cần hừng đông, cũng không cần chia xa.

Nhìn cảnh đêm nơi thành thị phồn hoa, Tôn Điềm Điềm suy nghĩ thật lâu, vẫn là nhịn không được hỏi một câu, "A Niệm, thật ra chỗ này cũng rất phồn hoa, anh có nghĩ tới.. sẽ trở về không?"

Cô đứng đó, trong đêm tối, đôi mắt tỏa sáng như ngôi sao trên bầu trời, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.

...

Tôn Điềm Điềm hỏi xong câu đó liền ý thức được mình đã hỏi một câu vô nghĩa.

Thẩm Niệm Thâm hiện giờ sự nghiệp vừa mới khởi bước, anh phải vất vả ở thành phố Z mới có chút phát triển, sao có thể nửa đường từ bỏ.

Sau đêm đó, Thẩm Niệm Thâm lại trở về thành phố Z, một mình tiếp tục dốc sức làm việc ở thành phố xa lạ.

Anh vẫn như cũ mỗi ngày 6 giờ thức dậy, thường hay bận rộn đến rạng sáng ba giờ mới có thể nghỉ ngơi. Anh thường hay đứng ngây ngốc trước cửa sổ lúc rạng sáng hai ba giờ, đứng nhìn khu đô thị rộng lớn phồn hoa này.

Anh ngẫu nhiên sẽ nhớ tới cảnh tượng lúc còn bé sống ở nông thôn, bần cùng, khuất nhục, tự bế. Anh thoát khỏi nơi đó, đứng lên bằng chính mình.

Anh tính toán chi tiêu của mỗi tháng, tính toán tiền thuốc men của bà ngoại, tính toán ngày Tôn Điềm Điềm sẽ tốt nghiệp, tính toán xem chiếc nhẫn kim cương tốn bao nhiêu tiền, tính toán áo cưới cùng hôn lễ, tính toán nhà ở, tính toán tiền tiết kiệm của anh... Còn kém quá xa.

Anh liều mạng làm việc, áp lực đè nặng trên lưng khiến anh thở không nổi. Đầu giường đặt thuốc an thần, mỗi đêm anh phải uống hai viên mới có thể đi vào giấc ngủ.

Tối nay, anh gọi video với Tôn Điềm Điềm, sau khi cúp máy, anh nằm trên giường, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà. Tim anh đập rất nhanh, trong lòng một nỗi lo âu.

Ngày hôm sau đi làm, Lưu Hạ ngồi đối diện anh mãi không tới, đến tận 10 giờ sáng cậu ta mới khoan thai tới muộn. Giám đốc kêu cậu ta đến văn phòng, chỉ một lát sau, bên trong liền truyền đến tiếng mắng chửi, toàn bộ khu làm việc một mảnh an tĩnh, ai nấy đều nghiêm túc gõ máy tính, mỗi người đều theo bản năng mà ngừng thở.

Thẩm Niệm Thâm nhìn lướt qua văn phòng giám đốc, trên máy tính đột nhiên phát tới một tin nhắn, là lãnh đạo trực thuộc của anh, hỏi anh có nhận dự án lần này không, quyết định trong vòng nửa phút.

Anh giơ tay ấn xuống ấn đường, gõ một hàng chữ trên máy tính rồi gửi qua trong vòng nửa phút.

Anh đột nhiên cảm thấy mỏi mệt, bắt đầu từ tháng sáu nhập chức, hơn nửa năm nay gần như hoàn toàn không có nghỉ ngơi.

Chỉ một lát sau Lưu Hạ ra khỏi văn phòng, Thẩm Niệm Thâm nhìn về phía cậu ta, Lưu Hạ nhướng mày về hướng anh rồi cười cười, bộ dáng thần thanh khí sảng[1].

[1] Thần thanh khí sảng: tinh thần khoan khoái, tâm tình thư sướng.

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Bị mắng còn cao hứng như vậy?

Lưu Hạ đi tới, đặt mông ngồi lên ghế của mình.

Lưu Hạ cười hì hì thò đầu đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, "Đoán xem tôi vừa làm gì?"

Thẩm Niệm Thâm liếc cậu ta một cái, "Từ chức?"

Lưu Hạ bỗng dưng trừng lớn hai mắt, "Ôi trời, làm sao anh biết!"

Thẩm Niệm Thâm: "Đoán."

Lưu Hạ sớm đã nói chuyện muốn từ chức, có thể kiên trì đến bây giờ cũng là không dễ dàng.

Công việc này mỗi năm đều có rất nhiều người từ chức, chuyện này rất bình thường.

Thời gian làm việc là từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, 10 giờ Thẩm Niệm Thâm mới rời khỏi công ty, Lưu Hạ đã nhắn tin cho anh: "Uống rượu không? Chỗ cũ nhé?"

Thẩm Niệm Thâm gọi xe đến quán rượu nhỏ ở phố cũ.

Lưu Hạ ngồi ở bên trong, cách một cửa sổ vẫy tay về hướng anh.

Thẩm Niệm Thâm đi tới, đẩy cửa bước vào.

Bên ngoài gió lớn, vừa tiến vào trong liền cảm thấy ấm áp.

Thẩm Niệm Thâm cởi áo khoác rồi đi vào.

Lưu Hạ cười tiếp đón anh, "Ngồi đi."

Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống đối diện Lưu Hạ.

Lưu Hạ rót rượu cho anh, anh liền ngăn cậu ta lại, "Đừng rót, tôi uống nước."

"Làm sao vậy?"

Thẩm Niệm Thâm xách ấm trà từ bên cạnh qua, "Gần đây uống quá nhiều, dạ dày không thoải mái."

Lần trước Thẩm Niệm Thâm nhận một hạng mục, mỗi ngày đều phải đi tiếp rượu khách hàng, thật sự rất khó chịu.

Lưu Hạ cũng không miễn cưỡng anh, buông bình rượu xuống, cậu thở dài, thần thanh khí sảng, "Ông đây đã lâu không vui sướng như vậy, nửa năm nay thiếu chút nữa đã mệt chết rồi."

Mỗi năm rất nhiều người rời đi, lại có rất nhiều người mang theo đủ loại lý do mà tiến vào, lương cao đầy hứa hẹn, cũng có nguyên nhân vì thật sự thích.

Lưu Hạ lấy ra một tờ giấy từ túi quần rồi đẩy đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cúi đầu nhìn lướt qua rồi cầm lên, là bệnh án - Lo âu quá độ.

Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lưu Hạ, "Không sao chứ?"

Lưu Hạ cười nhẹ, "Vẫn ổn, hiện tại rất nhẹ nhàng."

Mỗi ngày cường độ công việc cao quả thật dễ dàng khiến người ta mỏi mệt lo âu, cho dù là Thẩm Niệm Thâm, ngẫu nhiên cũng cảm thấy lực bất tòng tâm nhưng lại không dám dừng lại.

"Nửa năm nay tôi không nghỉ ngơi chút nào, mọi lúc mọi nơi điện thoại reo lên một cái là phải đi công tác, cảm mạo phát sốt còn phải ngồi trước máy tính chạy deadline đến hơn nửa đêm, sau khi đi làm, mỗi ngày tôi với bạn gái đều cãi nhau, bởi vì tôi không có thời gian ở bên cô ấy, đã nói sẽ dẫn cô ấy ra ngoài chơi, rốt cuộc một cuộc điện thoại kêu tôi trở về, mới tháng trước, chúng tôi vừa chia tay..."

Lưu Hạ nói, đôi mắt dần dần phiếm hồng, "Hai chúng tôi ở bên nhau đã bốn năm, vốn đã nói năm nay sẽ kết hôn."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cậu ta, bỗng nhiên nghĩ tới Tôn Điềm Điềm.

Nửa năm nay, thật ra anh cũng rất ít có thời gian ở bên cô. Có đôi khi Tôn Điềm Điềm gửi tin nhắn cho anh, anh bận đến vài tiếng đồng hồ sau mới xem di động, vội vàng trả lời cô một cái rồi lại tiếp tục làm việc.

Cô chưa từng oán giận, nhưng anh biết, cô khẳng định cũng có mất mát.

Lưu Hạ ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi lại cười rộ lên, "Nhưng không sao, hiện tại ông đây tự do, tiền kiếm nhiều như vậy, cuộc đời này dài như vậy, phải sống tự tại tiêu sái một chút."

Thẩm Niệm Thâm nhấp một ngụm trà rồi buông ly, hỏi Lưu Hạ, "Kế tiếp anh chuẩn bị làm gì?"

Lưu Hạ suy nghĩ một lát, nói: "Tôi sẽ tìm vợ tôi về trước, dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo, nghỉ phép du lịch, cũng cho chính tôi được nghỉ ngơi một thời gian."

"Anh thì sao? Vẫn tiếp tục làm sao?"

Thẩm Niệm Thâm cười một cái, "Ừm, tạm thời không có con đường nào tốt hơn."

Lưu Hạ gật gật đầu, "Cũng đúng, năng lực làm việc của anh rất cao, tiền đồ tươi sáng, nhưng cũng đừng quá liều mạng, còn trẻ, con đường tương lai còn dài, thân thể quan trọng hơn."

Ra khỏi quán rượu đã là 12 giờ.

Lưu Hạ lái xe tới, "Tôi đưa anh về."

"Không cần, tôi còn có chút việc."

Lưu Hạ nhìn thời gian, có chút nghi hoặc, "12 giờ rồi đấy."

Thẩm Niệm Thâm 'ừ' một tiếng, "Anh về trước đi, lát nữa tôi sẽ gọi xe."

Lưu Hạ không miễn cưỡng, đi đến ven đường thì hạ kính xe xuống, "Được rồi, vậy anh tự về nhà, chú ý an toàn, giữ liên lạc nhé."

Lưu Hạ lái xe rời đi, Thẩm Niệm Thâm qua đường lớn đi đến hướng đối diện.

Trên đường không còn nhiều người lắm, thành phố phồn hoa đã dần dần an tĩnh lại.

Thẩm Niệm Thâm ngồi trên chiếc ghế bên đường, lấy di động gọi điện cho Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm đã được nghỉ đông, mấy ngày hôm trước lúc sinh nhật anh, cô vốn muốn tới tìm nhưng anh lại đang công tác ở bên ngoài, cô không thể đi được đành phải chúc mừng sinh nhật anh qua video.

Thấy Thẩm Niệm Thâm gọi điện tới, cô liền kích động lập tức nghe máy.

"A Niệm."

Đầu kia điện thoại trầm mặc thật lâu, chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét.

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, "A Niệm, làm sao vậy? Anh còn ở bên ngoài sao?"

Lại qua thật lâu, trong điện thoại mới vang lên một giọng nói thấp thấp, "Điềm Điềm."

"Ừm?"

Thẩm Niệm Thâm ngồi trên ghế, anh cúi người, tay phải nắm di động, tay trái đặt trên đầu gối.

Anh nhìn chằm chằm mặt đất, cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu đốt, sau một lúc lâu mới dùng thanh âm khàn khàn mà thấp giọng nói: "Anh rất nhớ em."

Có đôi khi, một câu anh nhớ em lại rất khác với anh yêu em.

Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này, nước mắt đột nhiên rơi xuống. Không biết như thế nào, trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra thân ảnh Thẩm Niệm Thâm. Anh một mình ở bên ngoài, nhất định là rất cô độc.

Thanh âm nghẹn ngào, cô hỏi anh, "Tết anh có về không?"

...

Tết này Thẩm Niệm Thâm vẫn là không thể trở về, anh bị phân công nhiệm vụ, mỗi ngày đều phải làm việc đến đêm khuya.

Tôn Điềm Điềm đi theo ba mẹ về quê ăn tết, lại tâm tâm niệm niệm nghĩ đến Thẩm Niệm Thâm.

Tết Âm Lịch vừa qua, cô lập tức xách theo hành lí bay đến thành phố Z tìm Thẩm Niệm Thâm. . ngôn tình tổng tài

Thẩm Niệm Thâm dọn đến chỗ ở mới, nhà ở trung tâm thành phố, một tiểu khu rất sạch sẽ.

Thời điểm Tôn Điềm Điềm nghỉ hè tới tìm Thẩm Niệm Thâm, anh còn ở trong một ngõ nhỏ dơ loạn cũ. Vào lúc ban đêm tối lửa tắt đèn cô còn dẫm phải phân chó.

Cô nhớ rõ lúc ấy Thẩm Niệm Thâm rất áy náy, anh ôm cô rồi nói: "Cho anh thêm chút thời gian."

Lúc ấy anh vẫn là cậu thanh niên nghèo vừa mới tiến vào xã hội, hiện giờ đã qua nửa năm, anh dựa vào sự nỗ lực của chính mình rốt cuộc cũng có được cuộc sống tốt hơn một chút.

Cậu thanh niên nghèo với hai bàn tay trắng, nửa năm qua anh làm sao ở đây, gian khổ trong đó chỉ có mình anh biết.

Tiểu khu có gác cổng, Tôn Điềm Điềm đứng ở cổng tiểu khu gọi điện cho Thẩm Niệm Thâm muốn anh tới đón cô.

Điện thoại vang lên nửa ngày mới chuyển được, lại không phải là Thẩm Niệm Thâm nghe máy.

"Alo?" Một giọng nam xa lạ truyền đến, thanh âm rất lớn, bộ dáng nghe còn rất lo âu.

Tôn Điềm Điềm sửng sốt nửa ngày mới nói: "Xin chào, đây là điện thoại của Thẩm Niệm Thâm phải không?"

"Đúng đúng đúng, cô là vợ của anh Niệm sao? Cô có thể tới đón anh ấy không? Hội sở Thịnh Thiên, anh ấy uống say rồi."

Tôn Điềm Điềm gọi xe qua đó, dọc theo đường đi không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh, xe dừng lại, cô đẩy cửa ra, cất bước chạy vào hội sở.

Cách xa hai tháng, Tôn Điềm Điềm rốt cuộc cũng gặp lại Thẩm Niệm Thâm. Anh nằm trên sô pha, tây trang ném một bên, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm, một chân đặt trên sô pha, một chân rũ trên mặt đất.

Cô đi tới, ngửi thấy mùi rượu rất nồng, mặt anh đỏ bừng, ấn đường nhăn chặt, bộ dáng rất thống khổ.

Người đàn ông bên cạnh nói: "Anh Niệm vừa mới tiếp rượu khách hàng... Tôi vốn định đưa anh ấy về thì vừa lúc cô gọi điện thoại tới."

Cậu ta nói xong rồi đưa điện thoại của Thẩm Niệm Thâm cho Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm được ghi chú trong điện thoại Thẩm Niệm Thâm là "Vợ".

Tôn Điềm Điềm không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm. Cô nhận lấy di động rồi bỏ vào túi mình, sau đó ngồi xổm xuống, cô muốn sờ mặt Thẩm Niệm Thâm nhưng tay lại phát run đến lợi hại, sau một lúc lâu cô mới đưa tay chạm nhẹ vào mặt Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm..."

Cô vừa mở miệng, thanh âm liền nghẹn ngào.

Thẩm Niệm Thâm mơ mơ màng màng giống như nghe thấy giọng nói của Tôn Điềm Điềm, anh liền chậm rãi mở to hai mắt.

Anh nhìn Tôn Điềm Điềm, cho rằng chính mình uống say nên xuất hiện ảo giác, tay trái nâng lên sờ nhẹ mặt cô, giọng nói khàn khàn, "Điềm Điềm? Anh đang nằm mơ sao?"

Tôn Điềm Điềm vừa nghe thấy lời này, ngực liền đau xót, nước mắt bỗng chốc rơi xuống, cô cầm tay anh, lắc đầu, "Không phải, là em."

Cô rơi nước mắt, đỡ Thẩm Niệm Thâm ngồi dậy, nghẹn ngào nói: "Em dẫn anh, chúng ta về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play