Editor + Beta: Tiểu Hy.

Thẩm Niệm Thâm đột nhiên tới gần như vậy làm Tôn Điềm Điềm sợ muốn rớt tim. Bị anh cắn lỗ tai, cô nháy mắt đỏ mặt.

Tôn Điềm Điềm thường ngày lá gan rất lớn, nhưng loại chuyện này vẫn là có chút thẹn thùng. Mặt cô đỏ hồng, ngước mắt, đôi mắt lóng lánh nước nhìn Thẩm Niệm Thâm, "Đang là... ban ngày đó."

Thanh âm của cô rất nhỏ, lúc nói lời này, cả khuôn mặt đều nóng bừng.

Thẩm Niệm Thâm vốn chỉ muốn chọc Tôn Điềm Điềm, kết quả cô nói những lời này khiến anh ngẩn người, không khỏi bật cười, giơ tay xoa đầu Tôn Điềm Điềm, "Đồ ngốc."

Anh cúi đầu, lúc này mới giơ tay lấy chiếc túi trong tay Tôn Điềm Điềm, "Quần áo sao?"

Tôn Điềm Điềm vội ôm chặt túi, cong khóe mắt lại cười rộ lên, "Không phải, anh đoán lại đi."

Đôi mắt cô sáng rực, cười khanh khách nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm chiếc túi cân nhắc một lát, lại hỏi: "Giày?"

Tôn Điềm Điềm vẫn lắc đầu, "Không đúng." Cười nói: "Tiết lộ cho anh một chút, là em tự tay làm đó."

"Không phải lại là bánh kem chứ?"

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Không phải."

Thẩm Niệm Thâm đoán nửa ngày vẫn không đoán được.

Tôn Điềm Điềm cười rộ lên, "Anh ngốc chết đi được."

Cô vừa ghét bỏ Thẩm Niệm Thâm vừa mở túi ra, bên trong là một chiếc hộp màu xanh biển tinh xảo, trên mặt hộp còn thắt một dải lụa trắng.

Tôn Điềm Điềm đưa hộp quà cho Thẩm Niệm Thâm, "Anh mở ra xem đi."

Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm một cái, con ngươi đen nhánh chứa đầy ý cười, sau đó mới cúi đầu, kéo dải lụa bên ngoài hộp ra.

Mở ra liền thấy, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ cho nam màu đen.

Chiếc khăn quàng lông rất mềm mại nhưng đan không khéo lắm, chỗ thưa chỗ dày, có một số đường chỉ còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tôn Điềm Điềm có chút ngượng ngùng, nói: "Mẹ nói em đan quá xấu, không mang ra ngoài được, nhưng đây là lần đầu em đan khăn quàng, sau này từ từ sẽ đẹp lên thôi." Nói xong bỗng bắt lấy tay Thẩm Niệm Thâm, rất nghiêm túc mà nói: "Anh không được ghét bỏ đâu đấy!"

Thẩm Niệm Thâm lại không đáp, ánh mắt dừng ở ngón tay cái của cô, mặt trên dán một miếng băng dán.

Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, thấp giọng hỏi: "Tay em bị làm sao vậy?"

"A? Không... Không có gì." Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm phát hiện ra miệng vết thương trên tay mình, theo bản năng muốn rút tay về.

Vừa định rút tay, Thẩm Niệm Thâm lại càng nắm tay cô chặt hơn, không cho cô động.

Anh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô thật sâu, hỏi lại lần nữa, "Tay em làm sao vậy?"

Đối diện với ánh mắt của Thẩm Niệm Thâm, Tôn Điềm Điềm không có biện pháp nói dối, ngón tay hơi xoắn lại, nhỏ giọng nói: "Lúc đan khăn quàng cổ, không cẩn thận bị kim đâm vào." Ngừng một chút rồi vội nói tiếp: "Chỉ là rách da một chút thôi, không có đau." . Truyện Dị Năng

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm gắt gao nhìn chằm chằm ngón tay dán băng của Tôn Điềm Điềm, một lúc lâu không nói gì.

Tôn Điềm Điềm sợ anh lo lắng, vội nói: "Thật sự không đau, em không muốn dùng băng dán, nhưng mẹ một hai bắt em phải dán."

Cô nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thích món quà này không?"

Thẩm Niệm Thâm 'ừm' một tiếng, "Rất thích."

Anh bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên ngón tay bị thương của Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm bật cười, "Em biết ngay là anh sẽ thích mà."

Cô thu hồi tay, lấy chiếc khăn quàng ra khỏi hộp, "Để em giúp anh choàng lên thử."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, trên mặt đều là ý cười ôn nhu, "Được."

Khăn quàng cổ rất dài, Tôn Điềm Điềm còn chưa nghỉ đã bắt đầu đan, đan suốt một tháng mới xong.

Tuy khăn quàng có chút xấu, nhưng Thẩm Niệm Thâm đẹp trai nên choàng lên vẫn rất đẹp.

Tôn Điềm Điềm sau khi choàng giúp anh liền rất nghiêm túc mà xem xét một lát, mèo khen mèo dài đuôi, "Đẹp."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, không nói lời nào.

Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy chiếc gương trong túi ra, nói với Thẩm Niệm Thâm, "Anh nhìn xem, đẹp... Ưm..."

Tôn Điềm Điềm còn chưa kịp hỏi có đẹp không thì Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Tôn Điềm Điềm trong đầu trống rỗng, đến khi Thẩm Niệm Thâm đưa lưỡi vào, ngực cô nhảy lên một cái, ngay sau đó nhắm hai mắt lại, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy anh.

Môi lưỡi dây dưa, thân mật mà triền miên trong chốc lát.

Tôn Điềm Điềm có chút thở không nổi, nhẹ nhàng đẩy Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng hơi buông cô ra, trán chạm trán với cô, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô, thấp giọng nói: "Tối qua em nói, mỗi một sinh nhật sau này đều ở bên anh."

Tôn Điềm Điềm 'ừm' một tiếng, cổ họng có chút khô khốc, "Đương nhiên rồi."

Cô bỗng nhiên nhớ tới trước kia Thẩm Niệm Thâm nói, anh chưa bao giờ ăn sinh nhật.

Cô ngẩng đầu, tay phải nhẹ nhàng chạm vào mặt anh, ánh mắt nghiêm túc lại đau lòng, giống như đang hứa hẹn, "Sau này mỗi một sinh nhật của anh, em đều sẽ ở bên anh." Ngừng một chút rồi lại nói: "Mỗi năm em đều đan một cái khăn quàng cho anh được không?"

Thẩm Niệm Thâm trong lòng ấm áp, sau một lúc lâu, trong cổ họng mới phát ra một tiếng "Được".

Thời niên thiếu, sinh nhật của bạn học trong ban, cha mẹ đều vì bọn họ mà chuẩn bị quà mừng, có bánh sinh nhật, cũng sẽ dẫn bọn anh đến nhà hàng ăn uống. Nhưng anh chưa từng ăn sinh nhật, một mặt cảm thấy cô độc, mặt khác là vì thấy thẹn.

Nhưng hiện tại, sinh nhật giống như biến thành một chuyện tốt đẹp rất đáng mong chờ.

Sinh nhật Thẩm Niệm Thâm, buổi trưa cùng tối đều ở nhà ăn, ăn cơm chiều xong, bà ngoại đi tản bộ với bà nội Lương Kì, Thẩm Niệm Thâm cũng dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài.

Mùa đông trời lạnh, nhưng vì đang lúc nghỉ đông, lại là ăn tết nên trên đường có rất nhiều học sinh đi chơi, kết bè kết đội, cực kì náo nhiệt.

Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ra khỏi nhà, lang thang dọc theo con đường lối đi bộ không có mục tiêu.

Ở bên cạnh người mình thích, đôi khi không cần nhất định phải đi đâu, làm chuyện gì, tựa như bây giờ, nắm tay tản bộ cũng cảm thấy cực kì hạnh phúc.

Hai người đi dạo bên ngoài đến hơn 9 giờ, Thẩm Niệm Thâm muốn đưa Tôn Điềm Điềm về nhà.

Tôn Điềm Điềm nhìn anh, có chút thẹn thùng, "Anh... anh không phải muốn em sao... Quà ấy..."

Buổi sáng anh còn nói tới.

Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng, quần lót đồ tắm đều ở trong túi.

Vừa rồi cùng Thẩm Niệm Thâm đi siêu thị mua đồ ăn vặt, còn đang suy nghĩ có nên mua hộp kia hay không... Nhưng Thẩm Niệm Thâm không lấy, cô cũng không có mặt mũi.

Tôn Điềm Điềm nói ra câu này, gương mặt lại bất giác nóng lên.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô đỏ mặt, nhịn không được cười, anh nắm tay cô, đi về trạm tàu điện ngầm ở hướng đối diện, "Món quà này anh nhớ kỹ, sau này sẽ hỏi lại em. Hiện tại anh đưa em về nhà trước để người nhà em khỏi lo lắng."

...

Thời gian nghỉ đông ngắn, vừa vặn sau đó lại là tết, Tôn Điềm Điềm phải theo ba mẹ về quê. Tôn Điềm Điềm ở quê ăn tết, Thẩm Niệm Thâm ở nhà vội vàng lo chuyện năm sau tốt nghiệp.

Ban ngày hai người có thời gian sẽ gọi điện thoại, nhưng là tết hoạt động trong nhà cũng nhiều, có đôi khi vừa mới nói chuyện một lát liền bị ngắt đoạn. Nhưng mỗi buổi tối Tôn Điềm Điềm đều sẽ gọi video cho Thẩm Niệm Thâm, không gọi thì không cách nào ngủ yên được. Đây đã thành thói quen rồi.

Tôn Điềm Điềm ở quê đến hết năm, sau khi về còn chưa tận hưởng thế giới hai người với Thẩm Niệm Thâm được mấy ngày thì đã khai giảng.

Tôn Điềm Điềm bước vào học kỳ sau của năm hai, còn Thẩm Niệm Thâm bước vào năm ba.

Học phần của anh đã đủ, toàn bộ chương trình học của hai môn chuyên ngành cũng xong, nếu thuận lợi thì tháng sáu là có thể tốt nghiệp trước.

Có lẽ là bởi vì Thẩm Niệm Thâm sắp rời trường nên sau khi khai giảng, Tôn Điềm Điềm liền hận không thể thời thời khắc khắc mà dính ở bên người Thẩm Niệm Thâm.

Thời điểm nghỉ đông Thẩm Niệm Thâm đã bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp, đến tháng ba thì chính thức sửa bản thảo, những ngày tiếp đó lại không bận lắm.

"Một năm này của cậu thật không dễ dàng, thời gian còn lại không nhiều lắm, có phải nên hưởng thụ một chút thời gian cuối cùng của đại học không? Dù sao thời đại học vẫn rất đẹp." Ngày đó Hứa Lệ trở về, nghĩ đến những chuyện một năm nay Thẩm Niệm Thâm đã trải qua, bỗng nhiên có chút cảm khái.

Thẩm Niệm Thâm 'ừm' một tiếng. Mấy năm nay, anh hình như chưa từng thật sự hưởng thụ cuộc sống đại học tự do tự tại, nếu không gặp được Điềm Điềm, mấy năm nay dường như cũng chả lưu lại sắc thái gì cả.

Mấy năm đại học này Thẩm Niệm Thâm thật sự quá gian khổ, anh không có lập tức tìm công việc, đã tốt nghiệp trước người khác một năm nên anh muốn khoảng thời gian cuối cùng này sẽ nhẹ nhàng một chút.

Cũng có lẽ bởi vì biết sau khi đi làm sẽ không có nhiều thời gian ở bên Tôn Điềm Điềm nên anh muốn dùng khoảng thời gian cuối này ở bên cô.

Tôn Điềm Điềm mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ, ăn cơm đi học ngủ rồi hẹn hò với Thẩm Niệm Thâm.

Lúc trưa ra ngoài ăn cơm với Thẩm Niệm Thâm, cô bỗng nhiên cười hỏi anh, "Sao gần đây anh có nhiều thời gian ở bên em vậy?"

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, "Ở bên em nhiều không tốt sao?"

Tôn Điềm Điềm hai tay chống cằm, cong khóe mắt cười tủm tỉm, "Tốt chứ, đến khi tốt nghiệp anh phải bận đi làm rồi, làm gì có nhiều thời gian ở bên em như vậy."

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, ý cười trong mắt dần dần thu hồi, bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Sẽ không đâu, dù có bận anh cũng sẽ dành thời gian bên em."

Tôn Điềm Điềm cười, cực kì hiểu chuyện, "Không cần đâu, sự nghiệp của anh quan trọng hơn."

Tôn Điềm Điềm biết, Thẩm Niệm Thâm sở dĩ tốt nghiệp sớm như vậy là vì muốn có thêm một năm tiến vào xã hội, kiếm tiền sớm một chút. Dù sao bà ngoại tuổi cũng đã lớn, không biết khi nào lại phải bỏ tiền, anh không muốn lại trải qua khoảng thời gian tuyệt vọng cùng bất lực một lần nữa.

...

Ngày mười sáu tháng ba là sinh nhật hai mươi của Tôn Điềm Điềm.

Sinh nhật tuổi hai mươi, đánh dấu cho một bước chuyển mới của cuộc đời.

Tôn Điềm Điềm vốn muốn trải qua cùng Thẩm Niệm Thâm nhưng mẹ Tôn sớm đã bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô, cô không đành lòng phụ lại ý tốt của mẹ. Thời điểm nói với Thẩm Niệm Thâm, anh cười cười, "Đúng là nên chúc mừng lớn một chút."

Hai ngày trước sinh nhật Tôn Điềm Điềm, Thẩm Niệm Thâm một mình đến trung tâm thương mại.

Lần trước đi dạo phố với Tôn Điềm Điềm, anh nhìn trúng một chiếc nhẫn. Vừa tới trung tâm, anh lập tức kêu nhân viên.

Vì Thẩm Niệm Thâm đẹp trai nên anh vừa kêu, mấy chị nhân viên đã đồng thời đi tới, mỉm cười tiếp đón, "Xin chào, quý khách muốn mua nhẫn sao?"

Thẩm Niệm Thâm 'ừm' một tiếng, chỉ vào một chiếc nhẫn bên trong, "Phiền cô lấy giúp tôi chiếc này một chút."

"Được."

Chị nhân viên lấy nhẫn ra, Thẩm Niệm Thâm nhìn một chút, hỏi: "Có loại nhỏ hơn một chút không?"

Ngón tay Tôn Điềm Điềm rất nhỏ.

"Quý khách mua cho bạn gái sao? Có thể cụ thể một chút không ạ?"

Thẩm Niệm Thâm không có đo qua nhưng anh biết đại khái, vì thế dùng bút vẽ xuống.

Chị nhân viên bán nhẫn đã lâu, vừa nhìn liền biết, "Xin quý khách chờ một lát."

Chỉ một lát sau liền lấy một chiếc nhẫn kiểu dáng không sai biệt lắm từ trong ngăn tủ ra, "Chiếc nhẫn này tương đối nhỏ."

Thẩm Niệm Thâm nhìn một chút, chắc sẽ vừa ngón tay Tôn Điềm Điềm, hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"

Là một chiếc nhẫn bạch kim, đơn giản không nạm cũng không trang trí gì cả.

Chị nhân viên mỉm cười nói: "Tổng cộng là 1888, chiếc nhẫn này vô cùng đơn giản cũng rất xinh đẹp."

Thẩm Niệm Thâm 'ừm' một tiếng, lấy thẻ ra tính tiền.

Lần trước Thẩm Niệm Thâm nhận được học bổng, kiểm tra sức khỏe rồi mua thuốc cho bà ngoại, còn dư lại một chút.

Hôm sinh nhật hai mươi tuổi của Tôn Điềm Điềm, Thẩm Niệm Thâm lần đầu tiên đến nhà cô.

Sinh nhật Tôn Điềm Điềm ngoại trừ người thân thì còn mời một ít bạn bè, bạn học thời cao trung cùng đại học đều có.

Buổi chiều, Thẩm Niệm Thâm đến chung với bạn cùng phòng lúc trước.

Lúc đến, trong viện đã rất náo nhiệt, đều là bạn bè của Tôn Điềm Điềm nhưng bạn học cao trung hợp thành một nhóm, đại học một nhóm.

Trình Đóa, Tạ Nghiên, Gì Miêu, ba cô gái đang đứng bên chiếc bàn dài.

Thấy Thẩm Niệm Thâm cùng Hứa Lệ đến, Trình Đóa vội vẫy tay, "Này! Sao các anh bây giờ mới đến!"

Thẩm Niệm Thâm đi tới, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, "Điềm Điềm đâu rồi?"

Tạ Nghiên cười, "Cậu ấy đang ở bên trong giúp dì làm điểm tâm." Nói xong liền chỉ chiếc bánh kem nhỏ trên bàn, "Thấy không? Cái rất xấu này là Điềm Điềm làm đó."

Hứa Lệ bật cười, cầm lấy chiếc bánh rất xấu đưa cho Thẩm Niệm Thâm, "Điềm Điềm tự tay làm, A Niệm tự mình giải quyết đi."

Tất cả mọi người đều bật cười.

Tạ Nghiên cười ha ha, "Vừa nãy em mới ăn một cái, bên trong còn có vỏ trứng."

Trình Đóa cũng cười, "Cho nên mới nói đây là làm riêng cho A Niệm, dù sao chỉ cần là Điềm Điềm làm, A Niệm đều cảm thấy ngon."

"Này, anh chàng kia là bạn trai của Điềm Điềm sao? Cũng thật đẹp trai." Ngồi cách đó không xa là nhóm bạn thời cao trung của Tôn Điềm Điềm, còn có đám người Tạ Tuân.

Thẩm Niệm Thâm vừa xuất hiện, mấy nữ sinh đều bị hấp dẫn ánh mắt, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền đoán được là bạn trai của Điềm Điềm.

Tạ Tuân trầm mặt không nói gì.

Lúc trước Thẩm Niệm Thâm cùng Tôn Điềm Điềm chia tay, Tạ Tuân vốn cho rằng mình còn cơ hội, nhưng không nghĩ tới dù lúc ấy Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm làm cho thương tâm như vậy, cuối cùng vẫn làm hòa với Thẩm Niệm Thâm.

Tạ Tuân vì chuyện này mà bị tổn thương nặng nề, có một khoảng thời gian mỗi ngày đều uống rượu giải sầu.

Lâm Tuấn vì Tạ Tuân mà bất bình, nhìn Thẩm Niệm Thâm một cái, âm dương quái khí[1], "Đẹp trai thì có ích gì, mấy người muốn tiểu bạch kiểm (trai bao) sao? Không chừng vì có mục đích mới ở bên Điềm Điềm đấy."

[1] Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Lời này nói rất lớn, Thẩm Niệm Thâm đứng ở cách đó không xa liền nghe thấy được.

Hứa Lệ quay đầu, "Thảo nê mã (một câu chửi thề), nói cái gì đấy!"

Lâm Tuấn đột nhiên bật dậy, "Mẹ nó mày mắng ai!"

Một câu mắng mở màn, hai bên tức khắc giương cung bạt kiếm.

Mọi người xung quanh đều nhìn sang hướng bên này.

Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, trầm giọng nói: "Đừng ồn ào, đây là sinh nhật của Điềm Điềm."

Hứa Lệ đang tức giận, nghe thấy lời này mới hơi khống chế lại một chút, nhưng vẫn giận dữ trừng mắt với Lâm Tuấn, hai người đều không lùi bước.

Tạ Tuân ngước mắt nhìn Lâm Tuấn, "Mày ầm ĩ cái gì?"

Lâm Tuấn cắn răng, trừng mắt với Hứa Lệ, lúc này mới ngồi xuống.

Trình Đóa cũng đúng lúc kéo Hứa Lệ lại, "Đừng nháo, đây là sinh nhật của Điềm Điềm đó."

Hứa Lệ lúc này mới quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, "Nếu không phải là sinh nhật của Điềm Điềm, ông đây đánh nó răng rơi đầy đất!"

Hứa Lệ nói xong lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm chiếc bánh kem trong tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hứa Lệ nói: "A Niệm, cậu đừng nghe thằng đó nói, miệng chó không phun ra ngà voi mà."

Thẩm Niệm Thâm không trả lời, bên tai truyền đến tiếng xì xào.

"Thật hay giả vậy? Anh ta là vì nhà Điềm Điềm có tiền mới ở bên cậu ấy sao?"

"Không thể nào, đẹp trai như vậy mà."

"Đẹp trai cũng không làm ra gạo được, tìm một cô gái có tiền như vậy, có thể bớt đi vài chục năm phấn đấu."

"Lâm Tuấn, vừa rồi cậu nói có thật không? Anh ta thật sự là coi trọng tiền nhà Điềm Điềm sao?"

"Ôi trời, nhóm người này có thôi đi không!" Hứa Lệ tức khắc phát hỏa, quay đầu liền đi qua đó, Thẩm Niệm Thâm túm chặt cậu ta lại, "Đừng nháo!"

Thẩm Niệm Thâm gần như gầm nhẹ, giống như có một cổ áp lực từ trong cổ họng vọng ra.

Hứa Lệ bị dọa sợ, không dám nhúc nhích, "A Niệm, cậu..."

"Không sao, tớ đi tìm Điềm Điềm."

Vừa dứt lời liền thấy Tôn Điềm Điềm bưng một đĩa trái cây từ trong phòng đi ra.

Cô mặc chiếc váy màu trắng, váy vừa dài đến đầu gối, cổ áo cùng cổ tay áo đều là dạng lá sen xòe ô, phía dưới mang đôi giày da màu đen. Mái tóc xoăn được buộc sau đầu, thoạt nhìn rất có tinh thần.

Tôn Điềm Điềm vừa ra khỏi phòng, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng trong đám người.

Cô cong khóe mắt, lập tức chạy đến chỗ anh.

Thẩm Niệm Thâm xa xa nhìn Tôn Điềm Điềm, nhìn đôi mắt cong cong của cô, nhìn lúm đồng tiền bên má cô.

Cô mặc chiếc váy trắng tuyết, sau lưng là mảnh hoa viên cùng căn biệt thự xinh đẹp.

Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm đi tới chỗ anh, cô tựa như tiểu tiên nữ.

Anh không khỏi có chút si mê, không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm.

Tôn Điềm Điềm vui vẻ chạy tới, đặt đĩa trái cây lên bàn, giữ chặt tay Thẩm Niệm Thâm, "Sao giờ anh mới đến, em chờ anh nửa ngày rồi."

Thẩm Niệm Thâm cười cười, "Lúc chuẩn bị đi thì bị thầy kêu lại, chậm trễ một chút."

Tôn Điềm Điềm kéo anh, "Em dẫn anh đi gặp ba mẹ em."

Nói xong liền cao hứng nắm tay Thẩm Niệm Thâm đi vào bên trong.

Mẹ Tôn cùng dì đang chuẩn bị bữa tối ở trong phòng bếp, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm đi vào, "Mẹ, A Niệm tới rồi."

Mẹ Tôn nghe vậy liền ngẩng đầu, cười tiếp đón, "A Niệm tới rồi, con biết không, cả buổi sáng Điềm Điềm cứ nhắc con mãi."

Mẹ Tôn đã gặp qua Thẩm Niệm Thâm vào mùa đông năm ngoái, khi Tôn Điềm Điềm vừa ở bên Thẩm Niệm Thâm không bao lâu, buổi tối đó bà đi đón Tôn Điềm Điềm, lần đầu nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm liền cảm thấy chàng trai này thật đẹp, khó trách Điềm Điềm nhà bà lại mê đến thất điên bát đảo.

Thẩm Niệm Thâm cười cười, lễ phép chào hỏi, "Chào bác gái."

Mẹ Tôn cười nói: "Hôm nay trong nhà nhiều khách, không thể chiêu đãi con thật tốt, chờ tối khách khứa về, một nhà chúng ta từ từ trò chuyện."

Thẩm Niệm Thâm cười, "Vâng."

Mẹ Tôn nói với Tôn Điềm Điềm: "Con dẫn A Niệm đi chơi đi, chỗ này không cần con giúp đâu."

Nha đầu này ở đây chính là làm trở ngại chứ không giúp được gì, vừa lúc đuổi nó ra ngoài luôn.

Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, kéo Thẩm Niệm Thâm, "Tụi con ra ngoài trước đây, mẹ vất vả rồi."

"Đi đi."

Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm ra khỏi phòng bếp, vừa vặn gặp phải ba đang vào phòng bếp, Tôn Điềm Điềm lập tức giới thiệu, "Ba, đây là A Niệm."

Thẩm Niệm Thâm vội nói, "Chào bác trai."

Đây là lần đầu tiên ba Tôn thấy Thẩm Niệm Thâm, chỉ nhìn một cái liền biết sao con gái lại thích như thế, quả nhiên là rất tuấn tú lịch sự.

Ba Tôn tung hoành trên thương trường đã vài thập niên, tự nhận ánh mắt nhìn người rất chuẩn, Thẩm Niệm Thâm mặt mày sạch sẽ, ánh mắt thanh triệt, vừa thấy chính là người quang minh lỗi lạc.

Ấn tượng đầu tiên của ba Tôn với Thẩm Niệm Thâm rất tốt, cười vỗ vỗ bả vai anh, "Bác có nghe Điềm Điềm nhắc đến con, lúc này có chút bận, chờ đến tối chúng ta từ từ tâm sự."

Tuy Điềm Điềm thích cậu ta, ấn tượng đầu tiên cũng không tồi, nhưng dù sao đây cũng là chọn con rể, vẫn phải khảo sát kĩ một chút.

Thẩm Niệm Thâm vội đáp, "Vâng, bác trai."

Tôn Điềm Điềm dẫn Thẩm Niệm Thâm đi chào hỏi ba mẹ xong liền dẫn anh về trong viện.

Trong viện đều là bạn học, Tôn Điềm Điềm dẫn Thẩm Niệm Thâm đi ra ngoài, một nam sinh bạn thời cao trung đột nhiên kêu cô, "Điềm Điềm, bạn trai sao? Giới thiệu một chút đi."

Tôn Điềm Điềm cười, kéo Thẩm Niệm Thâm rất hào phóng mà giới thiệu, "Ừm, bạn trai của tôi, Thẩm Niệm Thâm."

Cậu nam sinh kêu Tôn Điềm Điềm giới thiệu bạn trai chính là người vừa rồi ngồi cùng đám Tạ Tuân, Tôn Điềm Điềm không biết trò khôi hài lúc nãy, càng không biết bọn họ mang theo ý trào phúng.

Lúc cô dẫn Thẩm Niệm Thâm tới giới thiệu, nam sinh nữ sinh, một đám đều có ý khác mà đánh giá Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm đã rất khắc chế, bàn tay đặt bên người bất giác siết chặt lại.

Tôn Điềm Điềm không ngốc, nhận thấy ánh mắt của bọn họ có chút không đúng, không khỏi nhíu mày, sau đó kéo Thẩm Niệm Thâm, "Chúng ta đi thôi."

"Này!" Vừa muốn đi, Tạ Tuân lại đột nhiên kêu một tiếng.

Tôn Điềm Điềm ngừng chân, quay đầu lại.

Tạ Tuân đột nhiên lấy một chiếc hộp từ túi áo lông vũ ra, ném cho Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm theo bản năng chụp lấy.

Tạ Tuân nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, "Quà sinh nhật."

Mấy nữ sinh tò mò, tất cả đều tụm lại nhìn, "Cái gì vậy cái gì vậy, nhìn xem."

Một nữ sinh duỗi tay lấy chiếc hộp trong tay Tôn Điềm Điềm, mở ra liền thấy, "Wow, đồng hồ nha."

"Chiếc đồng hồ này rất đắt, phải hơn một vạn đấy."

Thẩm Niệm Thâm hơi rũ mắt, tầm mắt bất động thần sắc mà nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ kia, theo bản năng, lặng lẽ nắm chặt hộp nhẫn trong túi quần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play