Edit: Ngô Anh Thảo.

Cả một đêm, mọi người đều ở trong giáo đường.

Dịch Gia Ngôn và Nam Kiều sóng vai ngồi trên ghế dài, không ai lên tiếng, chỉ yên lặng dựa vào nhau.

Thỉnh thoảng, anh nghiêng đầu hỏi cô một câu: "Em có lạnh không?"

Nam Kiều lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.

Dịch Gia Ngôn buồn cười, "Vậy là lạnh hay không lạnh?"

Nam Kiều cong môi dụi vào ngực anh, duỗi tay ôm ngang eo anh, nói nhỏ: "Như thế này thì không lạnh."

"Không biết xấu hổ gì cả." Dịch Gia Ngôn cười cô.

Anh cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang ôm mình, không nhịn được phủ lên, tay còn lại khoác qua vai cô.

Nam Kiều từ trong ngực anh cười nói: "Anh cũng không biết xấu hổ kìa."

"Anh không giống."

"Không giống chỗ nào?"

"Anh là bị ép buộc phải đáp lại em. Nếu không em chủ động ôm anh như vậy, anh còn làm thinh, vậy thì mặt mũi của em sẽ mất sạch đó nha?" Dịch Gia Ngôn thản nhiên nói.

Nam Kiều giống như mèo con bị chọc vào, lập tức muốn rút tay về. Không ngờ bàn tay của Dịch Gia Ngôn âm thầm dùng lực, cô thử mấy lần cũng không rút ra nổi.

"Hừ, không phải anh bị ép phải đáp lại sao? Bây giờ em muốn lấy tay về rồi, sao không thả?" Nam Kiều khiêu khích chọc anh.

Dịch Gia Ngôn ung dung nhìn thẳng vào mắt cô, "Em rút tay về đi."

Nam Kiều lại dùng sức thử rút lại hai lần, nhưng vẫn không thoát khỏi bàn tay của anh được. Sắc mặt của cô như in mấy chữ "Anh đang trêu em à?".

Dịch Gia Ngôn trấn định nghiêng đầu, không nhìn cô nữa, nhẹ giọng nói:

"Là em không rút tay về mà? Chuyện này không liên quan tới anh."

Nam Kiều "hừ" một tiếng, lát sau ngó đến, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt của anh.

Dịch Gia Ngôn hỏi: "Nhìn gì thế?"

"Nhìn coi mặt anh còn mấy tầng da," Vẻ mặt của cô thành thật, "Từ nãy đến giờ anh nói nhiều câu mất mặt như vậy, em đau lòng mặt mũi anh mất hết đó."

"..."

Dịch Gia Ngôn bật cười.

Nghĩ kỹ lại thì cô nói hoàn toàn đúng. Bởi vì cô, anh mất mặt lần này cũng không phải là lần một lần hai.

Ánh sáng trong giáo đường lờ mờ, pho tượng bằng đá cẩm thạch mông lung mờ nhạt, tĩnh lặng dễ chịu.

Dịch Gia Ngôn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, nhẹ giọng hỏi: "Nam Kiều, em hận anh không?"

Nam Kiều nhìn anh, không đáp.

"Anh đã nhiều lần đẩy em ra như vậy, không chịu nhìn vào tình cảm của em, cũng đã giả vờ rằng chúng ta chỉ là anh em. Nhưng cách xa thật lâu, anh lại không nhịn được bay về thăm em, khiến em lại ấp ủ hi vọng, khiến em vừa khát vọng vừa thất vọng..."

Dịch Gia Ngôn cười nhẹ, tự giễu nói: "Rõ ràng anh đã nhận ra hành động kỳ lạ của mình là không phù hợp, nhưng lại coi nhẹ nó, thuyết phục bản thân đừng suy nghĩ nhiều, cho nên đã trốn tránh em rất nhiều lần."

Nam Kiều yên lặng.

"Anh chỉ là..." Dịch Gia Ngôn chần chừ thật lâu mới nhỏ giọng thở dài, nghiêng đầu nhìn cô, nói: "Nam Kiều, ba anh và dì Hoàng... có lẽ không dễ nói chuyện."

"Em biết." Nam Kiều vô thức nắm chặt tay anh, thấp giọng nói: "Mẹ em và chú Dịch đều là kiểu người truyền thống, họ sẽ không nghĩ rằng chúng ta... giữa chúng ta lại có chuyện này."

Bầu không khí xung quanh nhất thời lặng đi.

Hai người đều không nói tiếp, bên tai chỉ có tiếng gió đêm cô tịch nhẹ thổi bên ngoài giáo đường.

Rất lâu sau, Nam Kiều mới ngẩng mặt, mềm giọng nói khẽ bên tai anh:

"Chúng ta còn nhiều thời gian, anh đừng lo lắng. Em chỉ cần biết, ở nơi này, anh là Dịch Gia Ngôn của em; còn trước mặt họ, anh là anh trai Gia Ngôn của em."

Mấy chữ "anh trai Gia Ngôn" từ trong miệng cô nói ra hệt như kẹo đường mềm ngọt, mà hơi thở ấm áp của cô lại sát bên tai, khiến Dịch Gia Ngôn không kìm được đỏ mặt.

Miệng gọi anh là "anh trai Gia Ngôn", tay lại hành động thân mật như vậy, Nam Kiều này... Dịch Gia Ngôn cảm thấy miệng mình lại đắng, lưỡi mình lại khô rồi!

Anh không dám quay đầu nhìn cô nữa, sợ rằng vừa nhìn thấy một chút thôi, tự chủ của bản thân liền biến mất sạch.

***

Sau bốn mươi tám giờ kể từ thời điểm phát sinh, cuối cùng phần tử khủng bố cũng bị giết chết, người may mắn sống sót được cứu ra, tai nạn rốt cục cũng kết thúc.

Đường phố Lyon giải trừ lệnh cấm đi lại vào ban đêm, người trong giáo đường lập tức lao nhao rời khỏi, không khí khẩn trương lo sợ trước kia bây giờ đều biến mất.

Dịch Gia Ngôn đến cục cảnh sát để cung cấp thông tin, Nam Kiều đứng một bên chờ anh. Bởi vì khách sạn Vương Miện hiện giờ đang bị phong toả, hành lý và hộ chiếu của anh đã được cảnh sát thu thập, Dịch Gia Ngôn phải xác minh thân phận với cảnh sát mới có thể lấy lại được.

Nam Kiều tựa cửa, nghiêng đầu ngắm anh. Nữ nhân viên văn phòng lúc trước đã chỉ đường cho cô lúc này mỉm cười bước đến, chỉ chỉ Dịch Gia Ngôn, hỏi:

"Anh ấy là người mà lúc trước em tìm kiếm sao?"

Nam Kiều gật đầu, lại một lần nữa cười nói lời "cảm ơn" với chị.

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo." Nữ nhân viên liên tục khoát tay, lại tò mò nhìn vào trong phòng, "Anh ấy nhìn rất quen nha, giống như là... A, có phải anh ấy là người Trung Quốc, họ Dịch hay không?"

"Chị biết anh ấy ạ?" Nam Kiều hơi kinh ngạc.

Nữ nhân viên cười, rất khẳng định gật đầu, "Ở Lyon này, nếu em hỏi tới Dịch tiên sinh, chỉ sợ rằng hơn nửa dân số đều biết anh ấy."

"Anh, anh ấy nổi tiếng như vậy?"

"Đúng vậy, Dịch tiên sinh đến Lyon rất nhiều lần, cùng với kiến trúc sư ở Lyon thiết kế rất nhiều công trình: công viên trung tâm, giáo đường thánh tâm, còn có vườn hoa mới ở góc đường,... Em trai của chị thích đi tới vườn hoa đó nhất, mọi người ai cũng biết đến kiến trúc sư giỏi giang người Trung Quốc này. Vả lại, ngoại hình của Dịch tiên sinh soái như vậy, rất nhiều cô gái muốn gặp anh ấy nhiều hơn đó nha."

Nam Kiều cong môi, yên lặng nghe nữ nhân viên kể về "công tích vĩ đại" của Dịch Gia Ngôn, trong lòng có một loại cảm giác vinh yên và tự hào.

Không ngờ, nữ nhân viên đang nói chợt nghĩ đến điều gì, hỏi cô: "Phải rồi, người là Lư tiểu thư kia đâu?"

Lư tiểu thư?

Nam Kiều giật mình, lập tức phản ứng lại, ý của chị là Lư Nhã Vi?

"Hai người họ có phải là sắp kết hôn rồi không? Trước đó, ở công viên trung tâm có một bữa tiệc, mọi người đều nói họ là một đôi trai tài gái sắc. Giữa cả hai lại rất hiểu nhau, tựa hồ chỉ cần nhìn nhau một cái cũng có thể biết được đối phương đang nghĩ gì, cảm tình nghe nói rất tốt đẹp."

Nữ nhân viên vừa hâm mộ, vừa tiếc nuối, nói: "Chồng của chị không thích đi đây đó cùng với chị, cũng không hiểu là anh ấy đang nghĩ gì nữa."

Không đầy một phút, nữ nhân viên lại nghĩ tới cái gì, lấy điện thoại trong túi ra, mở vài tấm ảnh, vui vẻ đưa cho Nam Kiều coi, "Này, em nhìn xem, chị vẫn còn chụp lại mấy tấm ảnh lúc trước của hai người họ."

Trong ảnh là khung cảnh của một buổi tiệc, Dịch Gia Ngôn dắt tay Lư Nhã Vi bước trên thảm đỏ. Anh vận Âu phục giày da, gương mặt tuấn mỹ, Lư Nhã Vi vận lễ phục dạ hội màu đỏ chói mắt, lúm đồng tiền xinh đẹp như hoa. Hai người tay dắt tay, thật giống với một đôi trai tài gái sắc mà mọi người thường hay nói đến.

"Em nhìn xem, trước kia chị vẫn cho rằng phụ nữ Trung Quốc nhỏ gầy, không nghĩ đến vóc người của Lư tiểu thư lại cao gầy như thế, là một vóc người rất đẹp." Nữ nhân viên kia nói, lát sau chợt nhận ra sắc mặt của Nam Kiều có chút khó coi.

Chị lo lắng hỏi: "Em làm sao vậy?"

Nam Kiều lắc đầu, nói không có việc gì. Trùng hợp, bên văn phòng có một người đi ra, nói vài câu tiếng Pháp với nữ nhân viên kia. Chị vội vàng nói "xin lỗi" với cô rồi chạy qua đó.

Lúc Dịch Gia Ngôn từ văn phòng đi ra, nhìn thấy Nam Kiều cúi đầu đứng ở cửa liền cười hỏi: "Chờ đến chán chê rồi à? Đi thôi, anh đăng ký xong rồi."

Nam Kiều gật đầu, đi theo anh nhưng không nói chuyện.

Từ trong cục ra tới ngoài cục, cô đều không nói một lời, Dịch Gia Ngôn phát hiện được có gì đó không ổn, nghiêng đầu hỏi cô:

"Sao vậy em?"

Nam Kiều lắc đầu không đáp.

Sáng sớm, trên đường phố Lyon, người qua lại không nhiều, chỉ có vài chú bồ câu trắng đang nhảy nhót.

Dịch Gia Ngôn dừng lại, tăng thêm ngữ khí gọi tên cô: "Nam Kiều."

Cô ngẩng đầu nhìn anh, thấy sự lo lắng bên trong đôi mắt kia, Nam Kiều buồn bực cúi đầu, rầu rĩ nói:

"Vừa nãy, trong cục cảnh sát có một nhân viên văn phòng biết anh."

"Sau đó thì sao?"

"Chị ấy còn biết Lư Nhã Vi."

Ánh mắt của anh thoáng ngừng lại, tựa hồ đã biết cô không vui vì cái gì, nhưng Dịch Gia Ngôn vẫn bình tĩnh, tiếp tục hỏi:

"Sau đó thì sao?"

"Chị ấy cho em xem ảnh của hai người đi dự tiệc, còn nói hai người thật sự là một đôi trai tài gái sắc."

"Sao nữa?"

"Cái gì mà "sao nữa" chứ?" Nam Kiều nhíu mày, liếc mắt nhìn anh một cái, mất hứng nói:

"Chị ấy còn hỏi em bao giờ hai người sẽ kết hôn, còn nói với em tình cảm giữa hai người thật tốt nữa, mỗi ánh mắt đều tình nồng mật ý [1], làm chị ấy hâm mộ muốn chết."

"Còn em thì sao?"

"Em... em thì sao trăng gì được? Có liên quan gì tới em đâu?" Sắc mặt Nam Kiều như muốn bốc hoả.

Cô hờn dỗi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

"Em cũng mừng thay cho hai người nhé? Tình chàng ý thiếp, tâm đầu ý hợp, đến mức một ánh mắt cũng có thể lộ ra nhiều tình ý như vậy nha? Thân làm em gái như em thật sự vui vẻ chết rồi."

Càng nói, Nam Kiều càng mất hứng, trong lòng giống vừa nóng vừa lạnh, vừa bốc hoả vừa lạnh lẽo.

Hết lần này tới lần khác, Dịch Gia Ngôn nghe cô nói xong liền cười. Cười thì thôi đi, còn cười ra tiếng nữa?!

Nam Kiều bước nhanh, thầm nghĩ sẽ không để ý tới anh nữa. Nhưng trong tiềm thức, cô vẫn muốn Dịch Gia Ngôn đuổi theo mình.

Cho anh ba giây, sau ba giây còn không đuổi theo thì em sẽ thật sự tức giận.

Đợi mấy giây cũng không biết, tóm lại là hơn ba giây, cô đi vội như thế, mà anh không đuổi kịp thật?

Nam Kiều tức giận quay đầu nhìn anh, lại thấy anh đứng tại chỗ chẳng nhúc nhích gì, khoảng cách mười bước, anh thật sự không đuổi theo cô?

Nam Kiều vừa tức vừa chạy tới trước mặt anh, ngẩng đầu chất vấn:

"Này, anh để em đi như vậy thật sao? Không giải thích gì hả? Anh không sợ nếu em thật sự đi rồi, anh không tìm được em à?"

Dịch Gia Ngôn mỉm cười nhìn cô, "Không phải em tự về rồi sao?"

!!!

Nam Kiều càng ngày càng tức, chỉ hận không thể cắn anh một cái. Cô tức đến mức thở hổn hển, chỉ trích anh:

"Mọi người đều nói anh và Lư Nhã Vi là ông trời tác hợp đó, kim đồng ngọc nữ đó, anh định giải thích với em thế nào? Huống hồ, lúc trước anh còn tặng quà cho cô ấy ngay trước mặt em, anh còn nói muốn cùng cô ấy phát triển quan hệ thật tốt."

"Anh còn nói cô ấy là đối tượng thích hợp nhất với mình, cô ấy, cô ấy... Dịch Gia Ngôn!!!"

Cô nói một hơi nhiều lời như thế, vậy mà anh vẫn ung dung mỉm cười, như cũ nhìn cô. Nam Kiều giống như bị ai đó đấm một cái vào lòng, vừa chua xót vừa gấp gáp.

Cô hét tên anh lớn như vậy, anh còn đặc biệt ôn hoà hỏi lại: "Ừ, sao vậy?"

Sao hả?

Nam Kiều thật sự muốn đánh anh.

Cô nhìn anh một lát, cuối cùng không nói tiếng nào phồng má bĩu môi, giận đến mức trái tim muốn nổ tung.

Dịch Gia Ngôn rốt cục không nhịn được, cúi đầu hỏi nhỏ bên tai cô, "Ghen rồi à?"

"Ăn! Ăn em gái anh đó [2]!"Nam Kiều vừa ngượng vừa giận, mặt cô đỏ tới mang tai, xoay đầu nhìn anh chằm chằm.

Lại thấy Dịch Gia Ngôn nhếch môi mỉm cười, đôi mắt của anh sáng rực như trăng trong nước. Ngoài mặt là bộ dáng "anh rất vui vẻ", ngữ khí của anh rẫt đỗi nhẹ nhàng, Dịch Gia Ngôn nói:

"Anh chỉ có một cô em gái thôi, nếu em ăn hết rồi thì đi đâu tìm được người thứ hai đây?"

Nam Kiều nghẹn lời, lát sau lại hừ một tiếng: "Tìm Lư Nhã Vi đó! Anh đi tìm cô ấy đi!"

"Ồ, vậy anh đi đây." Dịch Gia Ngôn nghe lời cô thật, còn cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, "Lúc này hẳn là cô ấy đã trở về thành phố Bắc rồi, hay là chúng ta đi sây bay đi, mười bốn tiếng nữa liền có thể gặp cô ấy."

Anh vừa nhấc chân muốn đi lại bị một đôi tay nhỏ gắt gao kéo chặt góc áo. Dịch Gia Ngôn quay đầu, đối diện anh là một đôi mắt vừa uỷ khuất vừa tức giận của cô.

Chóp mũi của Nam Kiều đã đỏ ửng, nhưng cô vẫn cường ngạnh nói: "Không được đi!"

"Là em để anh đi mà?"

"Vậy em nói anh đi chết thì anh có đi không?"

"Đi." Dịch Gia Ngôn đáp, không chút do dự.

Nam Kiều sững sờ, vội vàng đổi giọng: "Không cho phép anh chết!"

Lần này, anh bật cười thành tiếng, nâng tay xoa đầu cô. Ngay tại dấu vết mờ nhạt không rõ trên trán cô, Dịch Gia Ngôn miết nhẹ một cái, "Đồ ngốc."

Nam Kiều cúi đầu không đáp. Một lát sau, Dịch Gia Ngôn nâng cằm cô lên, lúc này mới phát hiện vành mắt của cô đều đã sớm đỏ.

Nam Kiều nói:

"Không phải là vì mọi người đều nói anh với cô ấy thân thiết như thế nào sao? Ở trong miệng của họ, anh và cô ấy... thật giống như tình nhân thật sự..."

Ai chà, cô gái nhỏ của anh nước mắt nước mũi tèm lem rồi!

Dịch Gia Ngôn không thể làm gì ngoài đưa tay véo chóp mũi của cô một cái, cười nói:

"Nam Kiều ngốc, họ nói cái gì em cũng tin à?"

Vừa nói, anh vừa cười, dùng tay đan tay cô, dẫn cô đi, "Họ nói gì là chuyện của họ, anh không quản được, cũng lười đi quản."

Dịch Gia Ngôn ngẩng đầu, nhẹ nhàng dẫn cô đi dưới ánh mặt trời ở Lyon, anh chỉ cười mà không quay đầu lại, nói:

"Bởi vì anh chỉ nhìn thấy em, nơi này cũng chỉ chứa nổi em thôi."

Nam Kiều nghiêng đầu nhìn anh, chợt thấy cánh tay còn lại của anh đang vỗ vỗ lên ngực mình.

Nam Kiều cúi đầu lẩm bẩm: "Ai biết chỗ đó của anh còn chứa những gì chứ?"

"Còn có Nam Kiều khi cười, Nam Kiều khi khóc, đôi mắt của Nam Kiều, chóp mũi của Nam Kiều, miệng nhỏ của Nam Kiều, lông mày của Nam Kiều."

Rõ ràng hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, nhưng Nam Kiều vẫn không nhịn được phì cười, vừa cười vừa nói:

"Anh nói bậy, mắt mũi miệng lông mày của em vẫn còn êm đẹp nằm trên người em mà!"

Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu tới, ngắm cô một chút, "Có thể là cả người của em đều ở trong lòng anh rồi."

Hai má của cô đỏ lựng.

Người, cái người này... Thật sự là không biết xấu hổ!

Nhưng mà, cô thích.

Thật sự rất thích.

_____

[1] Tình nồng mật ý: tình ý ngọt ngào, nồng đậm.

[2] Ghen (嫉 - ji) và ăn (吃 - chi) trong tiếng Trung đồng âm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play