Bởi vì ra ngoài quá vội mà Nam Kiều chỉ tiện tay khoác bừa áo choàng, quên mất đem theo bóp tiền. Mà Dịch Gia Ngôn chỉ mới về nước, Euro trên người vẫn chưa quy đổi thành Nhân dân tệ. Vì vậy cả hai đều không có tiền để trả.
Một bát mì thịt bò giá mười tệ, chỉ có mười tệ thôi cũng khiến hai người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Bà chủ tiệm đứng ở một bên nhìn họ, không nói chuyện.
Dịch Gia Ngôn lúng túng hỏi: "Có thể... quẹt thẻ không ạ?"
Bà chủ tiệm trên mặt dán mấy chữ "Cậu đang đùa tôi à?", không mấy vui vẻ nói: "Thật ngại quá, quán ăn nhỏ không có nhiều lãi, không có quẹt thẻ."
Bà chủ tiệm lần đầu tiên nhìn thấy có người tới ăn mì thịt bò lại hỏi có thể quẹt thẻ để thanh toán không.
Nam Kiều tội nghiệp hỏi: "Cái này... Dì à, cháu đi hơi vội nên quên mang tiền, anh ấy lại mới về nước, trong ví đều là Euro cho nên... có thể ký sổ không ạ? Sáng sớm mai cháu sẽ mang tiền đến trả."
Bà chủ tiệm nói hai câu gì đó, giọng đặc âm sắc Thượng Hải, Nam Kiều nghe không hiểu.
Chồng bà chủ tiệm đi từ trong bếp ra, phất phất tay nói: "Vậy đi vậy đi, để họ đi thôi, chỉ là một tô mì, không đáng mấy đồng."
Bà chủ tiệm không vui, hơi cao giọng nói: "Ai da, một tô mì không đáng tiền, nhưng một ngày thiếu hơn chục bát, chỗ tiền đó ông sẽ bù cho tôi sao?"
Dường như bà chủ tiệm đã sớm giận dỗi ông chồng nhưng không nói ra, lúc này có được cái cớ liền quở trách không ngừng:
"Suốt ngày hết ăn rồi nằm. Sáng nào không phải là tôi mở tiệm làm ăn? Còn ông chỉ biết ngủ rồi uống, chỉ biết ăn không ngồi [1] rồi! Mắt tôi đúng là đui rồi cho nên mới lấy ông..."
Một lời lại thêm một lời khó nghe.
Trong quán ăn có mấy người khách, lúc này nghe thấy đều có chút xấu hổ.
Dịch Gia Ngôn cau mày, rút trong ví ra một tấm thẻ, đưa cho cô, "Anh đứng đây chờ em, em tới cây ATM gần nhất rút tiền đi."
Nam Kiều gật đầu, vừa quay người đi thì bà chủ tiệm lại trừng mắt với Dịch Gia Ngôn:
"Ai da, cậu không nghe thấy sao? Lão quỷ chết bầm này không lấy tiền của cậu! Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý thì cả hai đều đi nhanh lên đi!"
Dịch Gia Ngôn ngẩng đầu nhìn bà chủ tiệm một lát, không nói gì. Anh cất ví tiền vào túi áo khoác, vô thanh vô tức đi ra cửa, đuổi kịp Nam Kiều.
"Không phải nói em đi rút tiền sao?" Nam Kiều quay đầu, mờ mịt hỏi: "Làm sao lại ra cùng rồi?"
"Quá muộn, không an toàn." Câu trả lời của Dịch Gia Ngôn cũng nằm trong dự liệu của cô.
Nam Kiều tủm tỉm cười.
Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu, như có như không liếc cô một cái: "Mời người ta đi ăn lại không đem tiền theo, hại anh bị họ chế nhạo thì thôi đi. Nam Kiều tiểu thư, tâm tình vui vẻ này của em từ đâu tới vậy? Lúc này còn cười cho được."
"Cười anh cũng có một ngày phải ăn cơm thiếu đó!" Nam Kiều lại không nhịn được cười thành tiếng.
Dịch Gia Ngôn cũng bật cười, hỏi cô: "Gần đây có ATM không?"
Nam Kiều: "Khúc cua phía trước có một cây."
Cuối cùng, hai người vẫn đi rút tiền, sau đó trở lại quán ăn để thanh toán. Bà chủ tiệm vẫn lải nhải mắng chồng, cũng không cho họ một cái sắc mặt tốt.
Lúc Nam Kiều đưa tiền, bà chủ tiệm còn liếc cô một cái.
"Cô gái trẻ, đừng thấy đàn ông ăn mặc như vậy mà lầm tưởng, đều là sói đội lốt người cả đấy. Nhìn cậu ta ăn mặc đắt tiền, vậy mà muốn quỵt một tô mì, đi theo hạng người này sẽ không có tiền đồ đâu. Hồi tôi bằng tuổi cháu đã từng gặp qua nhiều rồi, khuyên cháu một câu: lúc còn trẻ vẫn nên cảnh giác cao độ, chớ để bị lừa trắng tay rồi than khóc."
Dịch Gia Ngôn nhận ra sắc mặt Nam Kiều khẽ biến. Anh trầm mặc kéo cô ra sau lưng bảo vệ, vừa muốn nói gì đó, không ngờ Nam Kiều lại gỡ tay mình ra.
Cô đứng dậy, không khách khí đáp lời bà chủ tiệm:
"Bà chủ, ý tốt của bà tôi xin nhận. Nhưng bà nói hươu nói vượn một hồi, tôi cũng chẳng biết bà nói ai? Bà biết mình sai lầm là chuyện của bà, nhưng mong bà đừng có công kích người thân của tôi. Bày ra dáng vẻ oán hận ông chồng hết ăn lại nằm của bà với tôi làm gì? Người tôi chọn, tôi chắc chắn."
Nói xong, cô kéo tay Dịch Gia Ngôn rời đi, không hề quay đầu.
Dưới ánh đèn đường, Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn gò má hây đỏ vì tức giận của cô, bởi vì tức giận mà sinh khí. Nam Kiều bây giờ giống như bị lửa giận thiêu đốt vậy, rất nóng nha!
Dịch Gia Ngôn đột nhiên phì cười.
"Anh cười cái gì mà cười?" Nam Kiều vẫn còn tức giận, trừng mắt nhìn anh.
"Em đang nói giúp anh đó, có gì đáng cười đâu hả?"
Ý cười lan đậm bên môi, Dịch Gia Ngôn nhìn cô một lát, lại mỉm cười, "Em nói giúp anh, tự nhiên anh vui vẻ."
Nam Kiều khẽ giật mình.
Mặt cô nóng hơn, lửa giận vừa rồi bỗng chốc không sót một mảnh. Trong lòng tựa như có dòng nước ấm rót qua, nháy mắt hoá thành hơi nước nhẹ nhàng, khiến trái tim cô lâng lâng hạnh phúc.
Dịch Gia Ngôn ở lại khách sạn gần trường cô hai ngày. Trước khi trở lại khách sạn, anh đưa Nam Kiều về ký túc xá trước.
Vẫn là con đường khi nãy, bóng râm lờ mờ trên đường, ánh đèn mờ nhạt.
Nam Kiều cúi đầu nhìn hai cái bóng của họ, chợt nghe thấy anh nói:
"Trước kia, anh luôn không yên lòng chuyện em một mình tới Thượng Hải, không ai giúp đỡ, không ai trò chuyện... Anh rất lo lắng."
"..."
"Nhưng khi tới rồi, nhìn thấy em sống rất tốt, anh liền an tâm. Đời người nhất định phải trải qua giai đoạn độc lập sinh hoạt mới có thể trưởng thành được. Chỉ là... anh vẫn muốn che chở cho em, tựa như gà mái kiên quyết không buông tay, luôn muốn bảo vệ em vậy."
Dịch Gia Ngôn cười thành tiếng, cúi thấp đầu lại gần cô.
"Uầy, nam thần sẽ không so sánh chính mình với gà mái đâu nhỉ? Nhất định là lúc nào cũng cân nhắc kỹ càng từ lời nói tới hành động rồi..."
Nam Kiều muốn cười.
Nhưng cô không cười nổi.
Cô chỉ có thể quẹt mắt, làm bộ ghét bỏ chạy lên trước, "Gà mái gì chứ? Vậy thì em coi gà mái là nam thần đó!"
Sau lưng truyền đến tiếng cười của Dịch Gia Ngôn.
Nam Kiều quay đầu bổ sung một câu: "Còn có anh nha, phải là gà trống mới đúng! Sao giới tính lại thay đổi thế ta?"
Trong đêm tối, cô liếc mắt nhìn qua, trong mắt là hình ảnh người đàn ông nhàn nhã đi tới.
Thần sắc của anh thanh minh nhìn Nam Kiều, từng bước chậm rãi lại gần cô, ôn nhu nồng đậm lan ra giữa lông mày.
Bản thân Dịch Gia Ngôn không hề nhận ra, cưng chiều của mình dành cho cô đã lớn thành mức này.
Về tới dưới lầu ký túc xá lại không thể tiếp tục đi nữa.
Nam Kiều vẫy tay với anh, trong lòng vừa mong đợi vừa khó chịu.
Dịch Gia Ngôn bỗng nói: "Anh đi lên với em."
"Hả?" Nam Kiều sững sờ, "Trong ký túc xá rất an toàn, thật ra không cần anh đưa..."
Đương nhiên là nếu Dịch Gia Ngôn muốn đưa mình lên, cô vẫn rất vui vẻ.
Dịch Gia Ngôn tự tiếu phi tiếu liếc nhìn cô, "Không phải anh lo lắng an toàn của em, nếu lo cũng là lo cái đèn bàn kia kìa."
Dứt lời, anh đi trước cô vài bước.
Một hồi lâu sau Nam Kiều mới phản ứng lại, vừa đuổi theo vừa hỏi: "Vậy là anh muốn ráp đèn giùm em hả?"
"Anh chỉ tội cho cái đèn, bình thường đã không sáng rồi, bây giờ còn vào tay em... Chậc chậc, đồng cảm nên muốn cứu nó."
Dịch Gia Ngôn trả lời rất thú vị, Nam Kiều nhịn không được nhảy cẫng lên.
Nói nhiều như vậy không phải vì muốn giúp cô sao?
Cuối cùng, Nam Kiều về phòng, đem thùng giấy đựng chi tiết đèn bàn nhét vào ngực anh.
Dịch Gia Ngôn đứng ở ngoài cửa, vẫy tay tạm biệt cô, "Vậy anh về trước. Ngày mai mời anh ăn sáng đi."
Nói xong còn híp mắt, nghiêm túc bổ sung một câu: "Nhớ mang tiền đó."
"Được được được, nhất định sẽ mang." Nam Kiều phì cười.
Dịch Gia Ngôn quay người, vừa đi được hai bước, cô chợt nhớ ra chuyện gì, đuổi kịp anh tới hành lang: "Anh Gia Ngôn, đợi em một chút."
Dịch Gia Ngôn ôm thùng giấy xoay người lại.
Nam Kiều cởi khăn quàng cổ xuống, nhón chân quàng cho anh giống như anh thường hay làm cho mình. Bởi vì chiều cao chênh lệch, sợ cô nhón chân vất vả, cho nên Dịch Gia Ngôn cúi người lại gần, không để cô tốn sức.
Đầu ngón tay lạnh run, tư thế bỗng chốc khiến anh cách cô thật gần.
Ngọn đèn chân không chói mắt trên đỉnh đầu, trước mắt Nam Kiều lại là gương mặt phóng đại gấp mấy lần của anh, lông mi của anh, đôi môi của anh,... Những cái dụ hoặc diễm lệ cách cô quá gần, khiến trái tim của Nam Kiều như muốn nhảy ra ngoài.
Cô nơm nớp lo sợ, giúp Dịch Gia Ngôn vòng khăn qua cổ anh mấy lần, vụng về sửa sang cổ áo cho anh. Đầu ngón tay dần ấm áp bởi thân nhiệt của anh, Nam Kiều cố gắng lắm mới có thể kìm chế bản thân không tiếp tục nhìn bờ môi của anh đang gần trong gang tấc.
Lúc chỉnh xong khăn quàng cổ, Nam Kiều có chút thất vọng, lại như buông xuống được gánh nặng trong tay. Không ngờ ánh đèn trên đầu lại vừa vặn lúc này chợt tắt.
Hành lang tối đen.
Dịch Gia Ngôn chưa kịp thẳng lưng, tư thế của hai người vẫn nguyên thân mật như vậy.
Nam Kiều nghe thấy nhịp tim của mình to như sấm.
Suốt mấy giây sau, Dịch Gia Ngôn vẫn không cử động.
Anh yên lặng đứng tại chỗ, nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của Nam Kiều.
Trong bóng tối, Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn đôi mắt sáng quắc quá phận của cô, thoáng nhớ đến lúc còn ở thị trấn Ngô, cũng là đôi mắt này uẩn nước, Nam Kiều giống hệt chú chim sẻ nhỏ kêu to hai chữ "Mẹ ơi".
Cô gái nhỏ trong điện thoại vừa khiếp đảm vừa rụt rè nói với anh: "Em, em tìm mẹ..."
Lúc trán bị thương, Nam Kiều dán băng gạc rồi cúi đầu đi thẳng, không hề hay biết sau lưng còn có một người thu hết dáng vẻ giãy dụa của mình vào trong mắt.
Lúc dừng xe đạp bên ngoài tiệm bánh, ánh mắt của cô khát vọng nhìn vào cái bánh ngọt ngào bên trong, dù biết nó không thuộc về mình.
...
Có rất nhiều chuyện liên quan tới đôi mắt sáng ngời này của cô. Nam Kiều vốn dĩ ít nói, nhưng ánh mắt này của cô có thể khiến đối phương thấy được tình cảm mãnh liệt sôi trào của mình.
Lúc Nam Kiều đến Bắc thành, từ trên ô tô bước xuống, cô vừa mờ mịt vừa luống cuống nhìn căn nhà rộng lớn ngoài sức tưởng tượng, trong mắt có kinh hỉ, có sợ hãi, cũng có mới lạ, càng có kích động.
Nhìn dáng vẻ khiếp đảm của cô, Dịch Gia Ngôn kìm chế bản thân đang vui sướng. Anh chỉ cười nhẹ một tiếng, ánh mắt ôn hoà chăm chú nhìn cô:
"Em đã tới, Nam Kiều."
Có thể em không biết, một màn này chính là điều anh đã khát vọng nhiều năm.
Bởi vì đã lâu sống trong thế giới hào nhoáng, đột nhiên gặp được một cô gái ảm đạm không gây chú ý là em. Mới đầu, anh đồng cảm em, sau đó là thương tiếc, dần dà, anh cứ như vậy nhìn em thật lâu, tựa hồ hoài niệm ký ức đã cũ.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, anh đã đem em đặt trong lòng.
Bởi vì ngay từ khi bắt đầu, anh đã buồn vì em buồn, vui vì em vui.
Dịch Gia Ngôn chưa từng khát vọng điều gì như vậy, khát vọng bảo vệ một người, chỉ muốn đem tất cả tốt đẹp tới cho cô.
Anh nghĩ: Có lẽ là anh và Nam Kiều có duyên phận. Hai chữ "duyên phận" này mặc dù mơ hồ, nhưng vận mệnh vẫn có chỗ huyền diệu của nó.
Trong đêm tối, Dịch Gia Ngôn cúi đầu nhìn vận mệnh huyền diệu của bản thân, nhìn cặp mắt sáng ngời chói loá của cô.
Có một khoảnh khắc, anh muốn đưa tay phủ lên, che nó lại.
Không muốn nó sáng như thế.
Không muốn nó mê người như thế.
Không muốn nó bộc trực tình cảm như thế mà nhìn anh.
Bóng đêm hiện tại so với ban ngày sáng sủa kiểu gì cũng là dụ hoặc gấp mấy lần.
Dịch Gia Ngôn cảm thấy tim mình chợt đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô, máu nóng lao nhanh, cả người xoẹt qua một cảm giác kì lạ.
_____
[1] Convert: hưởng thanh phúc - đại khái là hưởng phúc trong thanh nhàn | Edit: ăn không ngồi rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT