Dịch Gia Ngôn đứng ở đó, bất động nhìn cô, đột nhiên cảm thấy muốn ôm cô một cái.
Edit: Ngô Anh Thảo.
"Có người gọi điện tới à?" Dịch Gia Ngôn từ trong phòng tắm đi ra, tóc ướt sũng.
Gương mặt trẻ tuổi phảng phất đầy sức sống.
Anh dùng khăn khoác trên vai để lau tóc, kéo ghế trước bàn sách ra, mở vở, bắt đầu xem xét lịch trình hội nghị tiếp theo.
Trên ghế salon, một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi xếp bằng, chống cằm thưởng thức nhìn anh.
"Roger tiên sinh có hẹn tối mai dùng cơm. Nếu như cô rảnh, tới giúp tôi một chút đi." Dịch Gia Ngôn nghiêng đầu nhìn cô.
Lư Nhã Vi trợn mắt: "Là thật tình mời tôi đi, hay là do anh không có bạn nữ, cho nên mới bắt tôi tới cho đủ người?"
"Về lý mà nói, thì là vế sau." Dịch Gia Ngôn mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt cô, "Nhưng mà về tình, đúng là tôi thành tâm thành ý mời cô theo giúp đỡ, ăn một bữa tối. Thế nào, có muốn giúp tôi không?"
Bên môi anh phảng phất ý cười như có như không, khẽ vuốt cằm, duỗi một cái tay ra trước mặt cô.
Cho dù Lư Nhã Vi thường thấy phong độ thân sĩ [1] này của anh, cũng biết anh không có chút tình ý, nhưng khi nhìn người đàn ông này cúi đầu mỉm cười với mình, ánh mắt an tĩnh chờ đợi câu trả lời, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui sướng không rõ.
Lư Nhã Vi hừ mũi, đánh mạnh lên tay anh một cái: "Bớt làm bộ làm tịch đi, mặt không đẹp bằng soái ca, đừng có dụ tôi đóng phim thần tượng."
Dịch Gia Ngôn cười hai tiếng, sờ sờ mặt mình: "Sai rồi, sai rồi. Nam Kiều nói, tôi là người đẹp nhất mà em ấy từng gặp qua, hại tôi tin là thật, tự cho mình là soái ca."
"Em ấy là em gái của anh, không giúp anh thì giúp ai?" Lư Nhã Vi khịt mũi xem thường:
"Mà anh nữa, suốt ngày Nam Kiều Nam Kiều, trải qua tình thế cấp bách ở Godiva cũng không quên mua chocolate cho em ấy, còn chạy tới chạy lui mấy cái cửa hàng trang sức để chọn mua kẹp tóc tinh xảo... Tôi chẳng muốn nói đâu, nhưng anh đúng là một gã cuồng em gái!"
Trong mắt Dịch Gia Ngôn ánh lên ý cười ôn nhu, nghĩ đến Nam Kiều. Đứa em gái yếu mềm dễ xấu hổ này, anh thật sự không nhịn được thương cô nhiều hơn một chút.
"Cuồng em gái thì sao? Chỉ cần em ấy cao hứng, cô nói tôi là cái gì cũng được."
Lư Nhã Vi bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tò mò ngẩng đầu, hỏi anh: "Ài, tôi hỏi anh, em ấy cũng không phải là em gái ruột, cũng không có máu mủ ruột thịt, vì sao anh lại thích em ấy thế?"
Vì sao thích Nam Kiều?
Dịch Gia Ngôn xem chuyện này là hiển nhiên.
Nghĩ kỹ một chút, thật ra trước khi Nam Kiều cùng mẹ tới thành phố Bắc, Dịch Gia Ngôn đối với cô đã sớm quen thuộc.
Sau khi mẹ của Nam Kiều gả cho Dịch Trọng Dương, cuộc sống êm đẹp. Tính tình của Dịch Gia Ngôn giống ba mình, không quá nặng nề trong việc kết thân, vả lại đã có quen thuộc, cho nên anh không có địch ý với người mẹ kế này.
Dì luôn ôn nhu hiền lành, bù đắp cho không khí cứng nhắc của hai người đàn ông không giỏi nói chuyện bằng một gia đình. Rất nhanh, Dịch Gia Ngôn tiếp nhận bà, đồng thời thích bà từ tận đáy lòng.
Có điều, sau đó, anh phát hiện bà thường ngẩn người, ngồi một mình trong thư phòng. Có một lần, anh tới phòng sách gọi bà xuống ăn cơm, phát hiện thấy mắt bà đỏ, có chút bối rối dụi mắt, miễn cưỡng cười đi ra.
Sau đó nữa, anh tới phòng sách tìm tài liệu, vô tình nhìn thấy trong ngăn tủ có một tấm hình.
Trong ảnh là một cô bé sáu, bảy tuổi, cột tóc hai đuôi, xấu hổ cười trước ống kính. Hai tay của cô khẩn trương nắm váy hoa trên người, thấp thoáng nhìn thấy hai cái răng mèo nhỏ.
Dịch Gia Ngôn nhớ lại ba của mình từng nói, dì có một đứa con gái, sống ở thị trấn Ngô với chồng trước của bà.
Trong ảnh, cô gái nhỏ và bà có nhiều nét tương đồng, đôi mắt đen như mực, dịu dàng e lệ, ánh nhìn nhút nhát.
Anh gần như lập tức kết luận, cô chính là Nam Kiều.
Về sau, vô tình hỏi bà có quan hệ gì với người trong ảnh, quả nhiên, bà gật đầu, nói: "Đó là con gái của dì, Nam Kiều."
Bà không phải là người nhiều lời, nhưng khi nói đến Nam Kiều, bà lại không nhịn được nói thêm vài câu.
"Hồi còn bé, Nam Kiều rất thích khiêu vũ. Mỗi lần đưa cô ra ngoài chơi, nghe được một giọng hát từ trong cửa hàng, con bé liền chạy tới trước gương khoa tay múa chân, chọc cho mọi người cười đến vui vẻ."
"Con bé sợ người lạ. Nhiều lúc dẫn nó đi chúc Tết mọi người, bảo nó mở miệng, nó luôn trốn sau lưng dì, không nói tiếng nào, dỗ thế nào cũng không chịu. Vất vả kéo con bé ra trước, nó cũng kiên quyết ngậm miệng, làm dì vừa giận vừa buồn cười."
"Nam Kiều rất hiểu chuyện. Lúc nó 5 tuổi, dì ngã bệnh liệt giường. Con bé liền khóc, chạy vào bếp nấu cơm cho dì. Mặc dù không biết làm, con bé cũng bắt chước dì, vụng về vo gạo. Cuối cùng nấu được một nồi nửa sống nửa chín."
Nói tới đây, bà không nhịn được cười lên, nhưng hốc mắt lại đỏ, thanh âm nghẹn ngào.
Dịch Gia Ngôn giỏi nhất là nhìn mặt đoán lòng người. Từ đó về sau, anh thường đi theo Hoàng Ngọc Lan, lặng yên nghe bà kể lại những chuyện của cô gái nhỏ kia.
Hàng năm, Hoàng Ngọc Lan đều trở về thị trấn Ngô để thăm Nam Kiều, đem theo một đống quần áo và đồ ăn vặt. Sau khi trở về, kiểu gì cũng trầm mặc một thời gian.
Cũng vì vậy, anh nghe được rất nhiều chuyện.
Nam Kiều tập chạy xe đẹp.
Nam Kiều biết nấu cơm.
Nam Kiều lớn hơn một chút, nhưng vẫn gầy gò, nhỏ nhắn giống như giá gỗ.
Thi cuối kỳ, Nam Kiều đạt hạng nhất trong lớp. Giáo viên rất thích cô, nói rằng cô rất có năng khiếu về phương diện Toán học.
Nam Kiều...
Trong đầu giống như chiếu lại cuộn phim kí ức nhiều năm trước, mỗi một tấm phim đều rõ ràng.
Thế là, anh cũng không tự chủ làm nhiều việc hơn. Ghi nhớ cô gái nhỏ Nam Kiều hồi sáu tuổi, bím tóc hai đuôi, khi cười sẽ lộ ra hai cái răng mèo nhỏ, từng chút cao lên, từng chút trưởng thành.
Lúc chạy xe, có lúc cô sẽ cười, không chút kiêng kị reo hò, giống như con chim sẻ ầm ĩ. Lúc nấu cơm sẽ không giống như khi còn năm tuổi, đần độn khóc nấu một nồi cơm nửa sống nửa chín, mà bây giờ, lại đâu vào đấy. Đạt được hạng nhất, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, giống như binh sĩ nhỏ, sải bước đi lên bục giảng nhận lời khen của thầy giáo...
Về sau, Dịch Gia Ngôn mơ hồ có một ảo giác, giống như đã biết Nam Kiều rất nhiều năm, tất cả những chuyện liên quan tới cô đều nhớ kỹ trong lòng.
Cô cũng thích váy, thích những thứ tốt đẹp mà mấy cô gái nhỏ thường thích. Khi nhận được quà vặt sẽ mừng rỡ, mặt mày hớn hở.
Ba của cô đối xử với cô không tốt. Cho nên cô đã sớm quen, tuy không rạng rỡ nhưng cô vẫn lương thiện giống như nhân vật trong cổ tích. Cô có thể tiết kiệm ăn mặc thật lâu, chỉ để quyên góp cho dân vùng thiên tai.
Thế là, anh vô thức tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi mua được thứ mình thích. Có lẽ là một cái kẹp tóc, có lẽ là một quyển tiểu thuyết, hoặc là một cái gì đó khác. Nhưng khi nghe thấy cô gặp chuyện, chịu khổ, ăn không no, mặc không ấm, chỗ ở cũng không có, anh lại trầm mặc.
Một buổi chiều kia, sau khi tan học, cô chạy về nhà, vuốt ve cái bình đựng tiền tiết kiệm. Cuối cùng, cô cắn môi hạ quyết tâm, không nói lời nào cất nó vào cặp, ngày thứ hai chỉnh tề đặt trước mặt thầy giáo.
Nam Kiều cho là lần đầu tiên nhìn thấy Dịch Gia Ngôn chính là ngày chuyển tới thành phố Bắc. Nhưng cô không biết là, năm mình mười ba tuổi, anh đã sớm gặp cô.
Năm đó, Dịch Gia Ngôn mười tám tuổi, năm nhất Đại học, vừa có bằng lái không lâu.
Hoàng Ngọc Lan muốn về thị trấn Ngô thăm Nam Kiều, ba anh đi công tác, không có thời gian chở bà đi. Anh liền chủ động đề xuất, để anh lái xe chở bà.
Bởi vì lo lắng Nam Kiều biết được mẹ mình có con trai kế sẽ không vui, cho nên ba ngày đi thị trấn Ngô, từ đầu tới cuối, Dịch Gia Ngôn đều không xuất hiện trước mặt Nam Kiều, chỉ là từ xa nhìn cô.
Anh đem xe đỗ dưới gốc cây, đưa mắt nhìn bà đi tới cánh cửa đã cũ, lần đầu tiên trong đời, Dịch Gia Ngôn nhìn thấy cô gái nhỏ đi ra từ trong tấm ảnh ký ức đơn bạc.
Cô gầy gò, nho nhỏ, tết tóc đuôi ngựa, mặc một cái váy màu vàng nhạt, mộc mạc mà thanh nhã.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy mẹ mình đứng bên ngoài, Nam Kiều kinh hô một tiếng nhào vào ngực bà, giống như chim sẻ con đang oán trách.
Hoàng Ngọc Lan ôm lấy cô, hôn cô đến còng cả lưng. Mà cô cũng tràn ngập khát vọng, ngẩng đầu nghênh đón cái hôn của mẹ, hốc mắt đỏ hồng, rưng rưng nước mắt.
Dịch Gia Ngôn ngồi trong xe, không nói lời nào. Nhìn một màn cách đó không xa, trong lòng không hiểu sao lại cảm động...
Dường như, anh có cảm ứng, có thể phát hiện ra được nội tâm của cô, kích động cùng vui sướng. Cô gái nhỏ kia, yêu mẹ của mình rất nhiều, mỗi ngày đều mong ngóng có thể nhìn thấy bà, lôi kéo tay của bà mà gọi một tiếng "mẹ".
Ba ngày đó, anh nhìn họ ăn cơm trong một nhà hàng nhỏ ở thị trấn Ngô, nhìn cô ướm thử quần áo trong cửa hàng, nhìn cô tự hào mà cười, ôm tay của Hoàng Ngọc Lan, gặp ai cũng nói: "Đây là mẹ tôi!"
Anh nhịn không được, cũng cười.
Tại sao trên đời lại có một cô gái nhỏ như thế này? Đôi mắt biết nói, to tròn, đen như mực, giống như ánh sáng của đá quý.
Khi cô cao hứng ngẩng đầu, giống như hồ ly kiêu ngạo, dáng vẻ nhảy nhót rất buồn cười.
Cô thử đội mũ lên đầu, hỏi bà: "Mẹ, xem được không?"
Nhiều khi, cô không ngừng gọi tiếng "mẹ":
"Mẹ, ăn ngon không?"
"Mẹ, con muốn cái kia."
"Mẹ, so với trước kia, mẹ ốm hơn một chút."
"Mẹ, chúng ta qua bên kia chơi, có được hay không?"
Ba ngày ngắn ngủi, cô dường như đem một tiếng "mẹ" không thể kêu suốt mười năm, lần này đều kêu ra hết.
Ngày ấy rời đi, cô khóc, nước mắt rơi như mưa, ôm Hoàng Ngọc Lan không buông. Dáng vẻ nghẹn ngào khiến cho lòng anh thắt lại.
Đằng xa, Dịch Gia Ngôn đứng dưới cây ngô đồng chờ Hoàng Ngọc Lan, trơ mắt nhìn hai mẹ con cùng nhau rơi lệ.
Hoàng Ngọc Lan nghẹn ngào an ủi con gái: "Hai tháng nữa, mẹ sẽ trở về thăm con. Phải ngoan ngoãn, học tập cho giỏi, chăm sóc bản thân thật tốt, được không?"
"Con không chịu! Con không chịu!" Nam Kiều khóc giống như cô gái nhỏ không được ăn kẹo, "Con không muốn mẹ đi, mẹ, đừng đi có được không?"
"Con sẽ rất ngoan, sẽ học tập thật giỏi, con sẽ đạt hạng nhất. Con còn nấu cơm cho ba mỗi ngày, mẹ, đừng đi có được không?"
Tiếng khóc kia một tiếng tiếp một tiếng, giống như đem hết bi thống trong lòng đều gào ra, để giữ bà lại.
Dịch Gia Ngôn bất động đứng đó, nhìn Nam Kiều, đột nhiên rất muốn ôm cô.
Kia là một cô gái nhỏ phải xa mẹ, ba không thương, tuổi còn nhỏ đã phải ngược lại chăm sóc chăm sóc cho ông ta.
Cô khát vọng được yêu, khát vọng thân tình. Có thể cô không hiểu được phải biểu đạt như thế nào, cũng không giỏi giao tiếp, cho nên cô luôn dùng ánh mắt bức thiết như muốn có được thứ gì.
Nhưng chỉ là nhìn, không có lên tiếng.
Bởi vì nói ra cũng vô dụng.
Bởi vì không ai quan tâm cô muốn gì.
Bởi vì, dù sao cũng không thể có được.
Ba tháng sau đó, lúc Dịch Gia Ngôn biết được tin trán cô bị thương, để lại sẹo vĩnh viễn về sau từ Hoàng Ngọc Lan, không biết là có gì đã thôi thúc anh, một mình lái xe đi thị trấn Ngô.
Một ngày rưỡi đi đường, anh không biết mệt mỏi.
Đến thị trấn Ngô, anh đến chỗ đó, cánh cửa đã cũ, an tĩnh đứng dưới cây ngô đồng.
Có thể đến tận bây giờ, Dịch Gia Ngôn mới phát hiện ra bản thân thật buồn cười. Cô không biết anh, cũng không biết tới sự tồn tại của anh, vậy thì Dịch Gia Ngôn lấy tư cách gì đến thăm cô đây?
Anh thậm chí cũng không thể nói chuyện với Nam Kiều một câu.
Hai ngày ròng rã, Dịch Gia Ngô đều như vậy đứng ở thị trấn Ngô, từ xa nhìn cô.
Nam Kiều đi học, dán băng dán cá nhân trên trán, cúi đầu quải cặp sách trên lưng, cũng không nói chịu.
Bên cạnh Nam Kiều có một nữ sinh đầu tóc nam tính, tuỳ tiện nói đùa với cô, nhưng bản thân lại cười to hơn người khác.
Kiểu gì, ánh mắt của cô cũng sẽ dừng lại ở tủ kính của tiệm bánh mì ven đường, lộ ra khát vọng trong đó, sau đó không nói lời nào, tiếp tục chạy xe đi.
Hai ngày sau, Dịch Gia Ngôn nói dối ba mình, là cùng bạn học đến thành phố Lâm, tham gia một khoá hoạt động sáng tạo. Kết quả lại bỏ qua cái hạng mục kia, đi tới thị trấn Ngô.
Trước ngày trở về, anh vào tiệm bánh mì mà Nam Kiều thường xuyên liếc nhìn, mua một bánh ngọt sữa tươi giống như đúc với hình quảng cáo ở ngoài. Nhân lúc cô đi học, Dịch Gia Ngôn đặt trên bậc thang ngoài cửa nhà của cô.
Anh trốn trong xe, nhìn thấy Nam Kiều tan học trở về, phát hiện cô dừng lại trước cửa. Dáng vẻ của cô không thể tin được, ngồi xuống ôm cái hộp, sau đó ngạc nhiên ngắm nhìn chiếc bánh mà mình mơ ước đã lâu.
Cô nhìn bốn phía, giống như tìm kiếm là ai đã tặng mình cách kinh hỉ này!
Mặc dù cửa xe dán keo, bên ngoài nhìn không thấy, nhưng Dịch Gia Ngôn vẫn không nhịn được rụt cổ một cái.
Thật buồn cười, cô không nhìn thấy anh, anh tránh cái gì?
Dịch Gia Ngôn không nhịn được tự giễu chính mình. Nhưng ý cười tràn lan bên môi cũng không phải vì chuyện này, mà là bởi vì từ đuôi lông mày đến khoé mắt của cô gái nhỏ kia đều là vui sướng.
Hồi ức giống như một trận cuồng phong, không thể nói dừng là dừng.
Mãi đến khi Lư Nhã Vi gọi nhiều lần, Dịch Gia Ngôn mới giật mình, bản thân vậy mà thất thần thật lâu...
Lư Nhã Vi bất mãn nói: "Này, anh đang nghĩ gì vậy? Nghĩ đến mất hồn như thế?"
"Muộn rồi, cô nên trở về nghỉ ngơi đi." Dịch Gia Ngôn hồi thần, bắt đầu đuổi người.
"Này này này, sao anh có thể không khách khí mà nói chuyện với phụ nữ như thế hả? Tôi chưa nói, sao anh có thể đuổi hả?"
"Được rồi, Nhã Vi, trở về phòng đi." Dịch Gia Ngôn vuốt vuốt mi tâm, "Tôi mệt rồi."
Mặc dù Lư Nhã Vi còn hùng hồn nói lí, nhưng vẫn nghe lời anh, đứng dậy rời đi.
Tuy không nói gì, nhưng Lư Nhã Vi biết, Dịch Gia Ngôn nhất định là nghĩ tới Nam Kiều.
Nam Kiều, Nam Kiều, rốt cục là cô gái như thế nào chứ? Người mà anh cứ tâm tâm niệm niệm... - Lư Nhã Vi hừ hai tiếng, nghĩ thầm.
Một ngày nào đó, cô cũng muốn Dịch Gia Ngôn nâng niu mình trong lòng bàn tay giống như vậy!
_____
[1] Thân sĩ: phong thái nho nhã, lịch thiệp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT