Người đàn ông ấy chính là Mạnh,vẻ mặt hắn ta trông vô cùng đáng sợ,toàn thân hắn toát lên một hàn khí cực lạnh.
- Mày được lắm Tài, tao đã nhắc nhở mày rồi,vậy cũng đừng trách tao không nể tình bạn.
Mạnh rít lên từng chữ qua kẻ răng,lúc này điện thoại hắn ta chợt đổ chuông,nhìn số gọi đến, ánh mắt hắn ta dịu lại đầy vẻ yêu thương nhưng chưa làm sự tức giận trong hắn giảm xuống,điều chỉnh lại cảm xúc hắn ta nghe máy:
- Anh nghe đây Tình
- Anh Mạnh, hôm giờ anh không ghé nhà em, em cũng không thấy anh điện thoại gì hết, anh bận à?
- Ừ, xin lỗi em, vừa qua công việc của anh nhiều quá không dành nhiều thời gian cho em được, đừng giận anh nha.
- Dạ em biết mà, công việc quan trọng hơn, à anh nè, hôm nay em vừa được đạo diễn giao cho em vai chính trong bộ phim ngắn của ông ấy, em vui lắm, đây là vai diễn đầu tiên của em. Em muốn cùng anh đi ăn mừng được không anh?
- Đương nhiên rồi,chúc mừng em, em chuẩn bị đi 30" nữa anh qua nhà đón em.
- Dạ, bái bai anh, lát gặp.
- Bye em.
Tuy gia đình Tình giàu có, cô là tiểu thư lắm tiền,nhưng học ở đây không ai biết gia thế của cô, Tình muốn một sự công bằng, cô muốn tài năng của mình được công nhận chứ không phải vì sợ thế lực nhà cô mà o bế, nâng đỡ cô.Ba Tình lúc đầu ngăn cản cô gay gắt, ông muốn cô thi trường Đại Học Kinh Tế để sau còn về tiếp quản công ty nhưng Tình vì đam mê nghiệp diễn cô quyết định thi vào trường Sân khấu điện ảnh,vì ông ta rất thương yêu Thiên Tình nên nhắm mắt chấp nhận với điều kiện Tình phải học thêm về kinh doanh bất động sản, nhà đất.
Trên Tình còn một người anh cùng mẹ khác cha, anh ta hơn Tình 2 tuổi là con riêng của mẹ cô,trước khi ba Tình cưới mẹ Tình thì bà ta đã có một đứa con riêng cho một lần lỡ dại, vì gia thế mẹ Tình rất lớn có lợi cho sự nghiệp của ông ta, nên ông ta liền cưới ngay không cần suy nghĩ.
Mẹ Tình cũng không phải hạng vừa,là một người đàn bà sắc sảo, bà ta rất đẹp và quan trọng rất biết cách làm tình trên giường vì vậy ba Tình đã say bà ta như điếu đố ngay từ lần đầu gặp cho dù bà ta là gái nạ dòng.
Anh Tình, Thiên Phú một tay công tử ăn chơi khét tiếng mà nhắc tới độ chịu chơi,chịu chi của hắn thì không ai không nể phục,hắn là tay phá gia chi tử,nhưng vẫn còn may Tình tuy là con gái nhưng cô rất thông minh,biết nắm bắt thời cơ và suy nghĩ rất thấu đáo. Mọi kì vọng của ba Tình đều đặt vào cô.
Sau khi chở Hạnh đi, Tài dắt cô ăn sáng xong hai người lên chùa cầu phúc,đây là ngôi chùa quen thuộc mà mỗi tháng cô vẫn thường đến,nơi đây còn có một niềm vui nhỏ mà anh vô cùng quý trọng. Cô có thói quen thường sau khi cầu phúc xong cô sẽ ở lại phụ giúp các sư ở trong chùa đến xế chiều mới ra về, hôm nay cũng không ngoại lệ.Nhưng hôm nay cô đi cùng Tài sợ ảnh hưởng đến công việc anh ta, cô bảo Tài:
- Anh có việc thì cứ về trước, không cần đợi tôi đâu.
Công việc thì khá nhiều nhưng Tài giao cho đàn em xử lý hết, hiếm khi được đi chung với người trong lòng mà Hạnh lúc này trái ngược với vẻ đanh đá khi đi làm khiến Tài càng thích cô hơn.
Đàn ông đều yêu bằng mắt quả thật câu nói không sai chút nào. Ngôi chùa Hạnh thường tới là một ngôi chùa nhỏ,nằm sâu trong con hẻm không tên,ngôi chùa mang tên TƯ ÂM, nói là chùa nhưng nhìn giống nhà tình thương hơn,phía trước là Phật đường nơi thờ phụng nhan khói cho phật tử cũng như hành khách lễ phật,xung quanh chùa đặt những tượng phật và trồng nhiều cây bồ đề với những cây si cao lớn vô cùng mát mẻ. Còn phía sau chùa là nơi ở của các sư,ni cô cùng với những đứa trẻ bất hạnh bị bỏ rơi, những đứa con vô thừa nhận.
Trụ trì ngôi chùa là một sư cô,pháp hiệu Diệu Hiền,bà ấy hơn 50 tuổi khuôn mặt phúc hậu, hiền từ,trong chùa còn khoảng 10 ni cô khác và hơn 30 em nhỏ từ 3-10 tuổi được sư cô lượm về nuôi nấng khi còn đỏ hỏn trong tã.
Cũng có những em bé bị bỏ lại trước chùa thấy những đứa trẻ tội nghiệp đáng thương, sư cô không đành lòng mang vào chùa nuôi. Ngôi chùa nhỏ lại đông đúc điều kiện thiếu thốn rất nhiều nhưng ở đây luôn đầy ấp tiếng cười hạnh phúc.Các sư cô luôn dành mọi điều tốt đẹp nhất cho bọn trẻ.
Hạnh thường xuyên đến đây cũng có thể gọi là một phật tử là quen thuộc trong chùa mỗi lần cô đến những đứa trẻ vui mừng phấn khởi chạy ra vây quanh ôm chầm lấy cô luôn miệng gọi cô:
- Chị Hạnh... Chị Hạnh.
Lần này cũng không ngoại lệ, khi cô vừa vào phía sau bọn trẻ đang ngồi học chữ.Thấy cô bọn trẻ vỡ oà chạy tới. Diệu Tâm là bé lớn nhất chạy lại cầm Tay cô vui vẻ gọi:
- Chị Hạnh, chị tới thăm bọn em ạ? Sao lâu rồi chị không tới bọn em nhớ chị quá trời!!
Thấy bọn chúng đứa nào cũng trắng trẻo dễ thương, nhất là Diệu Tâm tuy lớn tuổi nhất nhưng hành động lời nói của nó thì thua cả đứa bé nhỏ nhất ở đây,dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện,Diệu Tâm phát triển không như những đứa trẻ bình thường khác chính vì vậy mà Hạnh thương nó nhất, Hạnh xoa đầu Diệu Tâm cười yêu thương vừa nói cô vừa chỉ tay vào miệng của Diệu Tâm:
- Cái miệng nhỏ này ngọt còn hơn mật nữa nha, nè mấy đứa lại đây chị Hạnh cho kẹo bánh nè.
Bọn trẻ thấy được ăn là quên cả học, chạy về phía Hạnh để nhận được phần của mình, Hạnh lắc đầu nhìn về phía cô ni cô phía sau, cô ấy cũng cườ hiền đi tới Hạnh nói:
- Bọn trẻ nhắc em hoài,hỏi chị sao lâu rồi em không đến, có phải vì chúng ồn ào phiền phức chị Hạnh quên chúng rồi không?
Nghe vị ni cô nói xong Hạnh mắt đỏ cả lên, không ngờ bọn chúng lại quan tâm đến cô như vậy,cô vội nói:
- Không phải đâu, dạo gần đây công việc em hơi nhiều nên em không có thời gian, nhìn bọn chúng đáng yêu như này em làm sao quên được.
- Chị biết chứ, thời này con mấy người thật sự có lòng từ bi như em.
- Chị không cần phải nói vậy, đến đây là niềm vui hạnh phúc của em, em yêu bọn trẻ, yêu luôn sự nhân đức hiền từ của các vị sư ở đây, cũng nhờ tấm lòng bồ tát của họ mà bọn trẻ không phải gặp những tai ương bất hạnh.
Đến nơi này khiến lòng Hạnh thanh tỉnh lạ thường,ở nơi này cô mới dám bộc lộ tính cách con người thật của cô, cởi bỏ lớp ngụy trang giả tạo thường ngày không lo âu vướng bận gì cả.
Tài thấy Hạnh như nhìn thấy một con người khác hoàn toàn,anh ngẩn ngơ say đắm nhìn Hạnh, không còn vẻ đanh đá kênh kêụ như ngày thường, nhất là vẻ hời hợt đối với anh,đây mới chính là con người thật của cô, Tài quyết tâm sẽ đưa Hạnh trở về đúng với lứa tuổi hồn nhiên vui vẻ mà Hạnh vốn có.
Nhưng cuộc đời đâu ai biết trước được tương lai,cũng không biết được chữ Ngờ, đã là con người ai cũng có khuyết điểm,Tài cũng vậy anh cũng là một người đàn ông bình thường có cảm xúc,vui buồn tức giận.... Và vì điều này Tài đánh mất Hạnh mãi mãi, về sau anh tự hỏi giá như ngày đó anh đừng cố chấp, lựa chọn tin tưởng quan tâm Hạnh hơn thì sẽ không phải hối hận dằn vặt đau đớn như bây giờ. Nhưng đó đã là chuyện sau này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT