Rất nhanh, Tiễn Vĩ Phong đã chạy tới.
Tiễn Vĩ Phong kế thừa hoàn toàn tướng mạo của Tiễn Tắc Thiên, anh tuấn khôi ngô, dung mạo bất phàm, hắn ta không chỉ là thiên tài mới quật khởi trong Đông Việt thành, hắn ta còn là mỹ nam tử nổi danh Đông Việt thành.
Tiễn Tắc Thiên vô cùng hài lòng với nhị nhi tử của mình, thậm chí hắn ta đã quyết định, sau này sẽ truyền vị trí gia chủ cho hắn ta, tìm thêm một người cha vợ có thân phận có thực lực cho hắn ta!
Hắn ta đã từng thử dò hỏi ý kiến của phụ thân hắn ta, Tiễn Diệc Trần, Tiễn Diệc Trần cũng cho rằng Tiễn Vĩ Phong rất thích hợp kế thừa vị trí gia chủ.
"Phụ thân, phụ thân tìm con có chuyện gì vậy?"
Tiễn Tắc Thiên vội vàng hỏi: "Cha muốn hỏi con, gần đây có phải con đã đắc tội với Lam gia Dịch Dương thành không?"
Hắn ta biết, lấy tác phong bá đạo của Lam gia, nếu không xử lý tốt chuyện hôm nay, họa diệt môn có thể tới bất cứ lúc nào.
Tiễn Vĩ Phong một mực phủ nhận nói: "Không có!"
"Thật không có?" Tiễn Tắc Thiên nghiêm túc nói, "Lam gia là tồn tại chúng ta không trêu chọc nổi, không chỉ chúng ta không trêu chọc nổi, toàn bộ Nam Vân quốc không có mấy thế lực có thể chọc nổi, ngươi phải suy nghĩ kỹ rồi hãy nói, đối với chúng ta, chuyện này rất quan trọng!"
"Phụ thân, con thực sự chưa từng trêu chọc Lam gia bao giờ!" Tiễn Vĩ Phong hỏi, "Phụ thân thử suy nghĩ xem, từ nhỏ đến lớn con đã lừa gạt phụ thân bao giờ chưa?"
"Được rồi, vậy chúng ta đi gặp Lam Ảnh Vệ, có lẽ bọn họ đã nhầm rồi cũng nên!" Tiễn Tắc Thiên nhỏ giọng nói, "Cha đã thông báo để gia gia con tới đây... Nhìn thấy bọn họ, con phải tôn kính một chút!"
"Phụ thân, con hiểu, con nhất định sẽ không gây phiền toái cho gia tộc!"
"Ừm, nếu như ca ca con Vĩ Hùng có thể an phận nỗ lực được phân nửa con, tối thiểu cũng có thể sống lâu thêm nhiều năm."
Đại môn Tiễn phủ mở ra, Tiễn Tắc Thiên đích thân dẫn theo Tiễn Vĩ Phong nghênh tiếp Thập Thất.
Đến sảnh lớn, còn chưa kịp dâng trà, Ác Hổ đã đi thẳng vào vấn đề nói: "Tiễn gia chủ, hôm nay Lam Ảnh Vệ chúng ta đến đây vì điều tra một chuyện!"
"Chuyện gì?"
"Bảy ngày trước, có ba con cháu đệ tử Lam gia lịch luyện ở Ma Nha Sơn, bị giết hại trên đường!"
Tiễn Tắc Thiên vừa nghe xong, sắc mặt ngưng lại.
Hắn ta nhớ kỹ, đúng là nhị nhi tử nhà mình đã tới Ma Nha Sơn mười ngày trước. Sau khi trở về, nó trực tiếp tiến một bước, trở thành võ giả Khí Hải cảnh hậu kỳ!
Hắn ta nhìn sang nhị nhi tử Tiễn Vĩ Phong đứng hầu một bên, thấy vẻ mặt hắn ta tràn đầy trấn định, lo lắng trong lòng cũng buông lỏng hơn phân nửa.
Có lẽ đây chỉ là vừa khớp cũng nên?
"Vậy chư vị đến đây cần làm chuyện gì?" Tiễn Tắc Thiên nhiệt tình cười nói, "Nếu như các vị có cần Tiễn gia chúng ta trợ giúp, Tiễn gia chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"
Nếu có thể thừa dịp này móc nối chút quan hệ với Lam gia, đã đủ để Tiễn gia đứng vững gót chân ở Đông Việt thành!
"Đúng là cần các ngươi hỗ trợ thật!"
Tiễn Tắc Thiên nghe được câu này, sắc mặt vui vẻ, chỉ có điều câu nói phía sau của Ác Hổ khiến hắn ta không cười được nữa.
"Chúng ta hoài nghi, ba con cháu đệ tử Lam gia bị nhị công tử nhà ngươi giết chết!"
Tiễn Tắc Thiên liều mạng nặn ra một chút ý cười trên mặt: "Sao có thể, sao Vĩ Phong dám xuống tay với con cháu đệ tử Lam gia? Nhất định là ngươi đã hiểu lầm rồi!"
Tiễn Vĩ Phong đứng bên cạnh cũng nói: "Chư vị đại nhân, đúng là mấy ngày trước đây ta đã tiến vào Ma Vân Sơn, nhưng ta không sát hại con cháu đệ tử Lam gia, xin các ngươi tin tưởng ta!"
"Vậy ngươi đã gặp bọn họ chưa?"
"Chưa!" Tiễn Vĩ Phong nói, "Ma Vân Sơn rất lớn, muốn trùng hợp gặp gỡ cũng không dễ dàng!"
"Ừm!" Ác Hổ từ chối cho ý kiến nhẹ nhàng đưa tay vỗ bàn, hình như đang suy tư cái gì.
"Bốp bốp bốp..."
Bầu không khí rất ngưng trọng, trán Tiễn Tắc Thiên túa đầy mồ hôi, Tiễn Vĩ Phong cúi đầu, mím môi im lặng không nói.
"Bốp!" Ác Hổ ngoan độc vỗ bàn trà, chợt đứng lên, đột nhiên hắn ta cất cao giọng, dùng giọng điệu tàn nhẫn bén nhọn vặn hỏi: "Như vậy ta hỏi ngươi Tiễn Vĩ Phong, mấy ngày trước đây ngươi đột phá, không phải là vì ngươi nhận được Chu Linh Quả ở Ma Nha Sơn sao?"
Giờ này khắc này, hắn ta thực sự giống một con Ác Hổ có thể cắn người khác!
Thập Thất chú ý tới, khi đội trưởng Ác Hổ nổi giận, ngay cả chân Hắc Ngưu cũng run lên.
"Không, tuyệt đối không có, căn bản là ta chưa từng thấy Chu Linh Quả gì hết!" Tiễn Vĩ Phong vội vàng giải thích, "Ta đột phá hoàn toàn là nhờ kết quả lịch luyện sinh tử ở Ma Nha Sơn, ta đã kẹt tại Khí Hải cảnh một năm, chuyện đột phá chỉ là nước chảy thành sông!"
"Tốt!"
Đột nhiên đội trưởng Ác Hổ nở nụ cười.
Cho dù hắn ta mang mặt nạ, Thập Thất cũng nhìn ra được cơ mặt của hắn ta.
Hắn ta ngồi xuống ghế, nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã nói chưa từng gặp Chu Linh Quả... Quý đan sư, ngươi thử máu cho hắn ta đi!"
Quý đan sư đứng dậy, trong tay còn cầm một chiếc chén kiểu nhỏ và chủy thủ không biết móc ra từ chỗ nào.
Thoạt nhìn, đội trưởng đã sớm có chuẩn bị!
Quý đan sư cười cười nói với Tiễn Vĩ Phong: "Chu Linh Quả là linh quả hiếm thấy, cho dù là võ giả Chân Nguyên cảnh sơ kỳ cũng có thể thông qua nó khiến thực lực càng tiến thêm một bước... Chu Linh Quả có dược lực phi phàm, nếu như ngươi phục dụng Chu Linh Quả, cho dù ngươi dựa vào dược lực của Chu Linh Quả càng tiến thêm một bước, nhưng vẫn sẽ có một phần lớn dược lực lưu lại trong máu của ngươi. Vừa vặn, ta đã từng ăn một miếng Chu Linh Quả, với tư cách là Luyện Đan Sư, đến nay ta còn chưa quên mùi vị kia!"
Quý đan sư chậc lưỡi nói: "Lấy chút máu cho ta, để ta nếm thử xem, ta có thể trả lại thanh bạch cho ngươi!"
Tiễn Vĩ Phong cắn môi dưới, lại nhìn cha mình, sau đó hắn ta xoay người bỏ chạy!
Chỉ có điều sao hắn ta có thể chạy thoát được?
Bạch Lang túm chặt lấy hắn ta, Đại Lực đánh ra một côn gõ nát một chân của hắn ta!
Tiễn Tắc Thiên rống to: "Các ngươi muốn làm gì?"
Hắn ta muốn xông tới, nhưng lại bị Ác Lang ngăn cản.
Ác lang vừa cười vừa nói: "Ngươi không nên hỏi chúng ta muốn làm gì, ngươi nên hỏi con của ngươi, hỏi hắn ta xem hắn ta đã làm nên trò gì!"
"Quý đan sư, lấy máu của hắn ta!"
Cắt cổ tay Tiễn Vĩ Phong, máu tươi chảy vào trong chén, Quý đan sư hít mũi, dùng ngón trỏ chấm một ít máu tươi bỏ vào miệng, có chút say mê nói: "Chính là mùi vị này, mùi vị của Chu Linh Quả, nghe mùi có chút nức mũi, mới vừa nếm sẽ cảm thấy vị ngọt nhàn nhạt như đường mía, không lâu sau sẽ có vị cay đắng đặc biệt tràn ngập đầu lưỡi. Ta có thể cảm giác được toàn bộ chân khí trong cơ thể ta đều đang sống động hẳn lên... Đám mãng phu này căn bản không biết cái gì gọi là tiết kiệm, trực tiếp nuốt, đúng là phí của trời!"
Thập Thất nhìn vẻ mặt Quý đan sư, có chút há hốc mồm.
Quý đan sư chỉ vào chén nhỏ, hỏi Thập Thất: "Tiểu huynh đệ, ngươi nghe không hiểu sao? Có muốn nếm thử không? Nếm thử rồi ngươi sẽ hiểu!"
Thập Thất lắc đầu liên tục.
Hắn ta không có khẩu vị nặng như vậy!
"Tiễn gia chủ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn nói gì?"
"Phụ thân, mau cứu con!" Tiễn Vĩ Phong lớn tiếng la lên.
Tiễn Tắc Thiên còn chưa lên tiếng, một ông lão tướng mạo khôi ngô đã vượt cửa mà vào: "Chuyện này đúng là Vĩ Phong nhà ta sai, chỉ có điều ngươi có thể nể tình nó trẻ người non dạ mà cho nó một cơ hội sửa đổi, làm lại cuộc đời không? Tha cho nó một mạng, Tiễn gia chúng ta nhất định sẽ bồi thường gấp bội!"
Ác Hổ nhìn ông lão trước mắt, trầm giọng hỏi: "Không biết ngươi là?"
"Lão phu là Tiễn Diệc Trần!"
"Rất tốt, mọi người đều đã đến đông đủ! Ra tay!"
Vừa mới dứt lời, Đại Lực đã đánh ra một gậy đập nát Tiễn Vĩ Phong, đội trưởng Ác Hổ trực tiếp bổ một đao về phía Tiễn Tắc Thiên.
Thập Thất, Hắc Ngưu, Bò Cạp liều mạng nhào tới.
Tiễn Vĩ Phong chết, Tiễn Tắc Thiên bị trọng thương chỉ trong nháy mắt, hết thảy những chuyện này chỉ phát sinh trong nháy mắt, Tiễn Diệc Trần hoàn toàn không kịp phản ứng lại!
Chỉ có Quý đan sư quỳ rạp trên mặt đất, đón lấy thi thể Tiễn Vĩ Phong mềm oặt ngã xuống. Hắn ta nhẹ nhàng buông thi thể ra, nhanh chóng dùng vải bông ngăn chặn cái lỗ trên thi thể, trong miệng còn lẩm bẩm: "Quá lãng phí! Quá lãng phí!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trước Sau