Hai mươi mốt vào mười một, mười một vào sáu, sáu vào ba, Thập Thất ỷ vào thiên phú kiếm đạo và lực lượng cường hãn cùng với Xích Huyết Ma Kiếm bước vào Top 3.
Khí Hải cảnh đỉnh phong chỉ có một mình Lam Hải Vũ, Thập Thất lại gặp phải hai thiếu niên Khí Hải cảnh hậu kỳ, bọn hắn đều học được một loại vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm, nhưng bọn hắn còn chưa thể lĩnh ngộ vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm tới mức độ như Lam Hạo Danh.
Khó khăn lắm mới tu luyện vũ kỹ Huyền cấp hạ phẩm tới cảnh giới tiểu thành, căn bản không cách nào ngăn cản Thập Thất nằm trong Trạng Thái Sát Lục.
Tới Top 3, rốt cục may mắn cũng đứng về phía Thập Thất.
Rút được thăm không, hắn ta được đưa vào top 2.
Lam Hạo Vũ giao chiến với thiếu niên Khí Hải cảnh hậu kỳ Lam Tử Phàm, Lam Tử Phàm đau khổ chống đỡ hơn mười chiêu sau đó bại trận.
Hai tổ luận võ sau đó, mỗi tổ chỉ còn lại một trận quyết chiến cuối cùng!
Thập Thất chậm rãi bước lên luận võ đài, đối mặt với Lam Hạo Vũ, trong lòng hắn ta có áp lực cực lớn.
Lam Hạo Vũ có thực lực Khí Hải cảnh đỉnh phong, cao hơn hắn ta những hai tiểu cảnh giới, Nhất Thủ Bôn Lôi Đao Pháp đã đạt tới đại thành.
Theo Thập Thất quan sát, hẳn hắn ta còn biết một môn công pháp Huyền cấp hạ phẩm.
Về phần hắn ta có tu luyện công pháp rèn thể hay không, Thập Thất không biết... Tới lúc này, vẫn chưa người nào có thể khiến hắn ta thụ thương!
Lam Hạo Vũ cũng quan sát Lam Thập Thất trước mặt, Lam Thập Thất là đại hắc mã trong đợt khảo thí năm nay, liên tiếp đánh vỡ kỷ lục bài danh của nô bộc tử đệ Lam gia.
Hiện tại gần như toàn bộ Lam gia đều biết tới tên của hắn ta!
Hôm qua gia gia của hắn ta đã từng đề cập tới Lam Thập Thất, cho rằng hắn ta có thiên phú tu luyện ưu tú, năng lực chiến đấu xuất chúng, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng!
Mặc kệ lần này kết quả luận võ là thế nào, Lam Thập Thất cũng đã chính thức tiến vào tầm mắt của cao tầng Lam gia!
"Ngươi rất không tồi!" Giọng điệu của Lam Hạo Vũ rất nghiêm túc.
"Ta biết." Lam Thập Thất trả lời.
Tâm cường giả được xây dựng từ thắng lợi không ngừng!
Thắng lợi liên tiếp khiến lòng tin của Thập Thất không ngừng tăng lên.
Khi hắn ta không ngừng bị Trạng Thái Sát Lục kích thích, thành công tiến vào Top 3 Lam phủ, Thập Thất đã bắt đầu lột xác.
Thỉnh thoảng hắn ta còn có thể cười đểu ngay trước mặt bao nhiêu người.
Bị Thập Thất chẹn họng, Lam Hạo Vũ vẫn nói: "Ngươi không thắng được ta!"
"Còn chưa bắt đầu đánh, sao ngươi biết ta không thắng được ngươi?"
"Ta phát hiện ngươi không tu luyện vũ kỹ Huyền cấp, ngươi không có bất kỳ phần thắng nào!"
Thua người không thua trận, trước khi luận võ không thể yếu khí thế.
Thập Thất đang muốn đáp lại, dưới đài lại truyền đến một tiếng rống trung khí mười phần: "Hai tên tiểu tử thúi trên luận võ đài, đây là luận võ, không cần nói nhảm, tranh thủ thời gian đánh cho ta!"
Hai người len lén đưa mắt nhìn sang khán đài, thành chủ Dịch Dương thành Lam Liệt Hải đã đứng lên: "Nếu không đánh, có tin lão tử nhảy tới quất các ngươi không?"
Ánh mắt Lam Thập Thất và Lam Hạo Vũ va chạm trên không trung, trong nháy mắt đao kiếm đụng độ.
Lam Liệt Hải đặt mông ngồi xuống ghế nói với Liễu phu nhân: "Hai thằng nhóc này muốn ăn đòn!"
Liễu phu nhân che miệng cười khẽ.
Lam Liệt Hải lại nói với Lam Ngạn Minh bên cạnh: "Ngạn Minh, năm nay chỉ có hai thằng nhóc này hơi có thiên phú, những cái khác đều quá bình thường!"
Lam Ngạn Minh gật gật đầu nói: "Cũng không thể nói những người khác không được, chỉ là bọn họ không thể mang tới kinh hỉ cho chúng ta thôi, thiên phú của Hạo Vũ không tồi, có hy vọng trở thành Tiên Thiên cao thủ, Thập Thất kia cũng không tệ."
"Đúng, Thập Thất kia đúng là không tệ, hình như hắn ta là cô nhi Lam phủ thu nuôi từ nhỏ. Ta nhớ được đãi ngộ của đám cô nhi này cũng không tính là tốt!" Lam Liệt Hải sờ hàm râu trên cằm, "Còn chưa tới mười lăm tuổi đã có thể trở thành võ giả Khí Hải cảnh trung kỳ, không chỉ thiên phú tu luyện rất cao, năng lực chiến đấu càng là thượng giai, mầm móng tốt như vậy, dù nhìn khắp đám con cháu đệ tử Lam gia chúng ta cũng không thấy nhiều."
Lam Ngạn Minh nhìn chằm chằm Thập Thất rơi vào Trạng Thái Sát Lục, đang điên cuồng cứng đối cứng với Lam Hạo Vũ trên võ đài nhưng vẫn nằm ở thế hạ phong tuyệt đối như cũ, tự mình nói: "Ừm, đúng là Thập Thất có thiên phú rất giỏi, chỉ có điều hẳn là trên người hắn ta còn vật khác thú vị hơn!"
Hắn ta quay đầu nói với tầng lớp cấp cao Lam gia ở đây: "Sau trận luận võ, ta sẽ gia tăng khen thưởng với Lam Thập Thất, trưởng lão, nhị bá, các ngươi không có ý kiến chứ?"
Tứ trưởng lão hỏi: "Vì sao?"
"Hai năm gần đây đúng là con cháu đệ tử Lam gia có chút lười biếng thật." Lam Ngạn Minh chậm rãi nói, "Ta nghĩ lấy Lam Thập Thất ra kích thích bọn họ một chút cũng tốt!"
Nhị trưởng lão nói: "Ta cảm thấy phương pháp này không tệ, Lam Thập Thất là Lam gia chúng ta nuôi lớn, dường như thiên phú khống chế sát khí kia cũng rất lợi hại, trước đây ta chưa từng nghe nói qua."
Tứ trưởng lão xen vào nói: "Ta cảm thấy chúng ta nên hỏi ý kiến của Hồ Ly!"
"Có thể!"
Cuối cùng, Thập Thất vẫn thua dưới đao của Lam Hạo Vũ.
Một chút lý trí sau cùng khiến hắn ta không thi triển ra sát chiêu.
Hơn nữa, hẳn là hắn ta đã đạt được mục đích, nếu hắn ta thật sự đánh bại Lam Hạo Vũ, sợ rằng sẽ càng thêm phiền phức.
Rời khỏi Trạng Thái Sát Lục, Thập Thất máu me đầm đìa bị mấy người hầu rón rén bưng xuống dưới.
Hắn ta bị đặt trong một gian phòng khách được trùng tu vô cùng tốt, một lão y sư thuần thục băng bó vết thương cho hắn ta.
"Phiền phức ngươi thả kiếm của mình ra!" Lão y sư hơi bất mãn nói, "Nó cản trở ta!"
Thập Thất vội vã đặt kiếm ở bên giường.
Lão y sư nhìn thoáng qua, không nói gì. Làm nghề y nhiều năm như vậy, loại người càng hiếm thấy hơn hắn ta cũng đã gặp.
"Cảm ơn!"
Lão y sư nói: "Không cần cám ơn, há mồm, ăn viên Hồi Xuân Đan này vào. Có nó phối hợp với thuốc mỡ, miệng vết thương của ngươi sẽ khép lại nhanh thôi!"
Thập Thất mở miệng nuốt đan dược vào, mùi vị cay đắng lập tức khiến mặt hắn ta nhíu chặt lại.
Lão y sư cười nói: "Rất đắng đúng không!"
"Nước!"
"Này!"
Uống hai chén nước, Thập Thất mới cảm thấy khá hơn một chút.
"Có muốn ăn một viên đường không?"
"Muốn!"
Trong miệng vẫn đắng ngắt như cũ.
"Ta đã kiểm tra rồi, tất cả vết thương trên người ngươi đều là vết thương ngoài da, không tính là nghiêm trọng, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì cứ gọi Tiểu Bích, nàng chịu trách nhiệm chăm sóc ngươi!" Lão y sư nói xong lập tức rời đi.
Tiểu Bích là một nha đầu dáng dấp rất bình thường, nàng vừa cười vừa nói: "Thiếu gia, có chuyện gì cần dặn dò ta làm cứ việc nói."
Thiếu gia?
Nghe được cách xưng hô này, Thập Thất có chút thụ sủng nhược kinh.
"Lại nói tiếp, ta cũng giống như ngươi, đều là nô bộc Lam gia." Thập Thất giãy giụa muốn ngồi dậy, Tiểu Bích vội vã lót miếng đệm sau lưng cho hắn ta.
"Vậy hẳn là ngươi gây rắc rối, bị trừng phạt đúng không?" Không đợi Thập Thất đáp, Tiểu Bích đã nói, "Vậy cũng không đúng, nếu ngươi bị phạt, sao Lưu y sư lại đối xử tốt với ngươi như vậy?"
"Ta luận võ thụ thương!"
Thập Thất hắn mới không gây rắc rối.
"Ngươi là Thập Thất kia?" Tiểu Bích hơi kinh ngạc hỏi.
"Ngươi biết ta?"
"Ta đã từng nghe nói tới ngươi, nghe nói ngươi có thể xông vào Top 3!" Biết Thập Thất không phải chi thứ Lam gia mà có thân phận nô bộc, Tiểu Bích cũng không sợ hãi hắn ta, ngược lại nàng còn hơi hưng phấn hỏi, "Thế nào? Ngươi có thắng không?"
"Nếu ta thắng ta đã không nằm ở nơi này!"
"Thua cũng không sao cả, xông vào Top 3, ngươi đã rất lợi hại rồi!" Tiểu Bích vừa cười vừa nói.
Thấy Tiểu Bích líu ríu, có khuynh hướng muốn nói tiếp, Thập Thất vội vàng nói: "Ta muốn nghỉ ngơi một hồi!"
"Ah!"
Hồi Xuân Đan của Lam gia quả nhiên bất phàm, vẻn vẹn chỉ một buổi chiều, Thập Thất đã cảm thấy mình có thể xuống đất đi lại.
Buổi tối, Hồ thống lĩnh tìm được hắn ta, nói đại công tử muốn gặp hắn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trước Sau