Mười ngày sau, Thập Thất tìm được Hồ thống lĩnh, trước mặt hắn ta liên tục năm lần chém đứt ngọn nến trong lòng bàn tay thành sáu đoạn.
Hồ thống lĩnh bị sặc, hắn ta ho khan vuốt tay trái hoàn hảo không một vết thương của Thập Thất, hỏi: "Không phải tên nhóc ngươi giấu ta len lén tu luyện công phu gì trên lòng bàn tay đó chứ?"
"Không có!"
Vì chứng minh mình trong sạch, Thập Thất đặt ngọn nến trên cánh tay, không chút do dự chém nó thành hai đoạn.
Hồ thống lĩnh uống ực một ngụm nước trà: "Hẳn đó là công pháp rèn thể!"
Thập Thất cắn chặt hàm dưới, sắc mặt đỏ lên.
Hắn ta trực tiếp kéo cánh tay cường tráng của Hồ thống lĩnh ra, nói: "Thống lĩnh đại nhân, cho ta mượn tay ngươi dùng một lát!"
"Đừng, đừng!" Hồ thống lĩnh vội vàng nói, "Lão già khọm ta không thể chịu nổi màn lăn qua lăn lại của ngươi, đổi thứ khác!"
Khác?
Thập Thất tới quá vội vàng, không mang theo đậu hũ, hắn ta nhìn thoáng qua gian phòng của Hồ thống lĩnh, sau đó vọt thẳng đến chậu hoa trên cửa sổ.
Không biết trong chậu hoa trồng loại hoa gì, chỉ có hai lá non.
Sau khi bẻ một chiếc lá non, hắn ta không chú ý tới cơ bắp trên mặt Hồ thống lĩnh co giật, trực tiếp đặt ngọn nến trên lá non.
Không chút ngoài ý muốn, ngọn nến bị chém thành hai đoạn, trên lá non không lưu lại chút dấu vết nào.
"Ta như vậy đã có thể tính là thông qua khảo nghiệm chưa, thống lĩnh đại nhân?"
"Thông qua, thông qua!" Hồ thống lĩnh đau lòng nói, "Nếu như ta không để ngươi thông qua, ta sợ Kinh Hoa Diệp Tử vất vả lắm ta mới trồng được sẽ bị ngươi hái sạch."
"Ta không biết..."
"Được rồi, không sao, ngươi đi theo ta là được!"
Hồ thống lĩnh chống thiết quải khập khễnh đi ở phía trước, Thập Thất an tĩnh theo ở phía sau, không dìu hắn ta.
Lên xe ngựa, bọn họ đi tới phủ thành chủ, Hồ thống lĩnh dẫn theo Thập Thất tiến vào từ cửa nhỏ. Sau khi đi qua nhiều lần rẽ ngoặt, bọn họ tới một thư phòng, trong phòng có một nam nhân trung niên cầm bút lông, nhìn chằm chằm một xấp giấy thật dày trên bàn, cau mày nghiêm túc suy tư điều gì đó.
"Trần thư sinh, lão già ta tới cửa!" Hồ thống lĩnh trực tiếp đi vào la lớn.
"Hồ lão quỷ?" Nam tử trung niên được xưng là Trần thư sinh kinh ngạc nói, "Ngươi tới làm gì?"
"Đương nhiên là đến nhờ ngươi chút việc, ngươi tưởng ta tới mời ngươi uống rượu sao?" Dường như Hồ thống lĩnh rất quen thuộc đối phương, hắn ta không hề coi mình là người ngoài, tùy ý kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Sau đó hắn ta chỉ vào Thập Thất đứng bên cạnh, nói, "Hắn ta tên Lam Thập Thất, là một đứa nhóc ta bồi dưỡng, vô cùng xuất chúng."
Trần thư sinh nhìn Thập Thất gật đầu: "Đúng là trông không tệ thật, lớn lên rất vạm vỡ."
Thập Thất có chút không vui cúi đầu.
"Hắn ta tu luyện 《 Chiến Kiếm Quyết 》 tới bình cảnh, cần phải tích góp sát khí nên muốn làm đao phủ, vì thế ta dẫn hắn ta tới tìm ngươi!"
"Tích góp sát khí cũng không cần làm đao phủ đúng không?" Trần thư sinh nói, "Hoàn toàn có thể giao cho hắn ta mấy tử tù!"
"Hắn ta muốn tu luyện《 Chiến Kiếm Quyết 》tới viên mãn, có quỷ mới biết hắn ta cần phải giết bao nhiêu người mới đủ!" Hồ thống lĩnh giải thích nói, "Từ nhỏ hắn ta đã khiến người ta yên tâm, chăm chỉ tu luyện, chính có điều tính cách hơi quái gở, không thích nói chuyện. Qua một năm nữa hắn ta sẽ phải rời khỏi đây, đây là lần đầu tiên hắn ta đưa ra yêu cầu với ta. Ta cũng hiểu được, nếu thực lực của hắn ta mạnh mẽ hơn một chút, sau này ra ngoài rồi tốt xấu gì cũng có thể khiến ta nở mày nở mặt, sống tới càng tốt hơn một chút. Cho nên ta mới tới tìm ngươi, nhờ ngươi hỗ trợ. Ngươi nói thẳng đi, ngươi có giúp hay không?"
Thập Thất cúi đầu, Trần Hạo thấy viền mắt hắn ta đỏ bừng, ngấn lệ lóe lên, nhưng hắn ta vẫn liều mạng nhịn xuống không để bản thân mình rơi nước mắt.
Tiểu tử này thật dễ khóc!
Chẳng qua Trần Hạo không để ý tới điều này, chỉ cần hắn ta có thể chém người, khóc chém cũng có thể tiếp nhận!
"Đương nhiên giúp, đây vốn không phải việc khó gì!" Trần thư sinh cười nói, "Dù sao thì chức vị đao phủ này cũng không quý hiếm, hơn nữa nói cho cùng, Thập Thất cũng có thể tính là người Lam phủ, sẽ không ai lên tiếng phản đối."
"Yên tâm đi, hắn ta do ta dạy dỗ, kiếm pháp rất tốt, ngoại trừ việc hắn ta không thể thực hiện được những hình phạt phức tạp, hắn ta tuyệt đối có thể đảm nhiệm hình phạt chặt đầu!"
Hai người quyết định rất nhanh, nếu có phạm nhân cần xử trảm Trần thư sinh sẽ phái người tới báo tin cho Thập Thất trước một ngày.
Trên đường trở về, trong xe ngựa rất an tĩnh.
Hồ thống lĩnh nhỏ giọng hô lên: "Thập Thất."
"Thống lĩnh đại nhân?"
Hồ thống lĩnh nhìn chằm chằm hắn ta, nói: "Có đôi khi giết người sẽ giết tới nghiện, ngươi phải biết một vừa hai phải."
Thập Thất hơi nghi hoặc.
Hồ thống lĩnh tiếp tục nói: "Người giết nhiều, trên người ngươi sẽ tích lũy sát khí rất nặng, sát khí là một thanh kiếm hai lưỡi, hại người hại mình, nói tóm lại hại lớn hơn lợi, điều này ngươi phải biết rõ."
"Vì sao?"
"Sát khí mạnh mẽ có thể khiến một số đối thủ tinh thần yếu kém mất năng lực chống cự, nhưng với tư cách là võ giả, nếu như sát khí quá nặng, không có tâm trí hơn hẳn người thường, chắc chắn sát khí sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ võ đạo của ngươi!" Hồ thống lĩnh tiếp tục giải thích, "Ngươi sẽ càng dễ tẩu hỏa nhập ma hơn võ giả bình thường, nhất là khi ngươi đột phá Tiên Thiên sẽ có tâm ma, sẽ khiến ngươi muốn giết càng nhiều người hơn, từ đó tâm ma cũng càng ngày càng mạnh. Rất nhiều võ giả Ma đạo và quân nhân đã gục ngã trước cửa ải kia, ngươi phải nhớ cho kỹ điều này, phải lượng sức mà làm!"
"Ừm!" Thập Thất nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi, "Nếu người có sát khí rất nặng thành công đột phá trở thành võ giả Tiên Thiên thì sao?"
"Thực lực của bọn họ mạnh mẽ hơn hẳn võ giả Tiên Thiên bình thường!" Hồ thống lĩnh chậm rãi nói, "Nói thí dụ như Trấn Bắc Hầu đại nhân!"
Trần Hạo nghe lời Hồ thống lĩnh nói, nhớ lại một kiếm chủ Tiên Thiên duy nhất của mình.
Phó Viễn Minh có vượt qua cửa ải tâm ma không?
Ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm.
"Kiếm linh đại nhân, thống lĩnh đại nhân nói thật sao?" Sau khi tạm biệt Hồ thống lĩnh, Thập Thất hỏi.
Trần Hạo trả lời: "Nếu là thật, ngươi sẽ buông tha việc sử dụng Xích Huyết Kiếm sao?"
"Sẽ không!"
Với tư cách là thành thị quân sự và kinh tế quan trọng ở phương bắc Nam Vân quốc, quy mô, phạm vi trực thuộc, số lượng nhân khẩu ở Dịch Dương thành đều vượt xa Thiết Thạch thành.
So với Dịch Dương thành, Thiết Thạch thành là thâm sơn cùng cốc.
Cho dù Dịch Dương thành có Kim Giáp quân và Lam gia trấn thủ, nhưng người cần bị xử trảm vẫn nhiều như cũ!
Dù sao thì thế giới này cũng là thế giới võ đạo vi tôn, dân phong cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh, dưới sự quản lý của Lam gia xuất thân nhà binh, pháp luật ở nơi này còn nghiêm khắc hơn thành thị bình thường khác.
Mặc dù đao phủ vốn có cũng có chút quan hệ trong thành, nhưng dù sao Thập Thất cũng là gia nô Lam gia, còn có Hồ thống lĩnh trợ giúp, cho nên hắn ta rất dễ dàng tiếp nhận toàn bộ nhiệm vụ xử trảm.
"Tên nhóc còn miệng còn hôi sữa này có thể chặt đầu được sao?" Đồ Nhất Đao cởi trần, lộ ra đống thịt mỡ trắng như tuyết, giọng điệu có chút khinh thường nói, "Trước đây ngươi đã giết người chưa? Nếu như ngươi trực tiếp ói trên hình đài, ngươi sẽ trở thành trò cười cho cả Dịch Dương thành chúng ta!"
Thù đoạt đường phát tài của người khác như thù như giết cha.
Chặt đầu là hơn phân nửa nguồn thu nhập mà đao phủ kiếm được, bị Thập Thất đoạt mất, Đỗ Nhất Đao có thể vui vẻ với hắn ta mới là lạ!
Lại nói tiếp, Thập Thất chỉ là gia nô Lam phủ, Đỗ Nhất Đao cũng không quá sợ hắn ta.
Nhiệm vụ hôm nay không nhẹ chút nào!
Hắn ta đặc biệt đến đây để chế giễu!
Mấy người lính cũng hơi hoài nghi nhìn Thập Thất non nớt. Tuổi của hắn ta còn rất trẻ, cho nên trông hắn ta có vẻ không đáng tin cậy.
Dịch Dương thành là cứ điểm quân sự ở phương bắc, ngay cả thành vệ binh cũng là lão binh giải ngũ từ chiến trường, nếu đao phủ xử trảm ói ra ngay trên hình đài thì mất mặt thật.
"Không thành vấn đề!" Thập Thất rất có lòng tin.
"Hừ, hy vọng vậy!" Đỗ Nhất Đao nói, "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, người Dịch Dương thành chúng ta đều là người táo bạo, nếu như ngươi biểu hiện không tốt, rất có thể sẽ bị đánh xuống đài ah!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
Trước Sau