Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Làm sao vậy?"

"Ngươi đến chậm, nàng đã chết!" Phụ nữ trung niên nhỏ giọng nói.

Bàng Bân truy hỏi: "Chết như thế nào?"

"Này... ta không thể nói!" Phụ nữ trung niên nhanh chóng đóng cửa lại.

Người phụ nữ trung niên này không cần nói dối làm gì, nhưng vì sao lão bà, nhi tử của Đỗ Nhất Khải lại chết như vậy?

Bàng Bân nhìn chung quanh, không ai chú ý tới hắn ta, thế là hắn ta vội vã rời khỏi.

Nửa đêm, hắn ta trực tiếp xông vào gia đình kia.

Người phụ nữ trung niên có một chồng, hai con trai, tất cả đều không chút năng lực phản kháng, toàn bộ bị Bàng Bân đánh ngất xỉu.

"Không cần nói, nếu như ngươi dám hô lên thành tiếng, ta sẽ đưa một nhà các ngươi xuống địa ngục!"

"Ngươi chính là người lúc ban ngày kia?"

"Ừm!" Bàng Bân không phủ nhận, trực tiếp hỏi, "Nói cho ta biết, nàng chết như thế nào? Con trai của nàng đâu?"

Bàng Bân tiếp tục khuyên: "Yên tâm, chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không nói ra đâu!"

"Là tam thiếu gia Thái gia Vân Hạc thành!" Phụ nữ trung niên có chút run rẩy nói, "Tam thiếu gia Thái gia coi trọng Liễu Thi, Liễu Thi phản kháng không theo, đã bị đánh chết."

Đây là lần đầu tiên Bàng Bân biết tên em dâu.

"Vậy nhi tử Liễu thơ đâu?"

"Cũng đã chết!" Phụ nữ trung niên nói, "Liễu Thi cắn khiến Thái thiếu gia đau, sau khi nàng chết, Thái thiếu gia rất tức giận!"

"Thi thể đâu?"

"Nghe nói đã bị ném tới bãi tha ma thành Nam."

"Thì ra là vậy!"

Bàng Bân gật đầu, sau đó hắn ta nhanh chóng vặn gãy cổ người phụ nữ.

Trở lại khách sạn, hắn ta nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ yên.

"Lão bà nhi tử của nhị đệ ngươi chết rồi, ngươi than thở gì?" Trần Hạo ở trong Xích Huyết Ma Kiếm hỏi, "Bọn họ chết rồi, không phải ngươi nên vui vẻ sao? Đỡ phải tự mình ra tay!"

"Ngươi không hiểu!" Giọng điệu của Bàng Bân thâm trầm nói.

"Ta không hiểu?" Trần Hạo sửng sốt một chút nói, "Có thể ta không hiểu suy nghĩ của đám cặn bã các ngươi thật!"

"Ừm, ngươi không phải người, đương nhiên ngươi không hiểu suy nghĩ của cặn bã."

"..."

Dường như Trần Hạo muốn cho hắn ta ăn một phần ăn vận rủi.

Nằm tới mãi khi mặt trời lên cao cũng không thể chợp mắt, trên hành lang, tiếng bước chân rất nặng càng ngày càng gần, sau đó lại càng ngày càng xa, ngay khi tiếng bước chân kia mới vừa biến mất, đột nhiên Bàng Bân nhảy dựng từ trên giường lên.

"Làm sao vậy?"

"Đi ra ngoài một chuyến."

Bàng Bân đi tới cửa nam Vân Hạc thành, một đường thăm hỏi vị trí bãi tha ma thành Nam.

Đó là một mảnh đất bằng phẳng, cỏ hoang mọc dài và rất nhiều cây to quái dị, lọt vào tầm mắt là vô số mồ mả lồi lên, có phần nhỏ mồ mả đã hư hại, bộ phận cơ thể thối rữa trực tiếp lộ ra trong không khí.

Bàng Bân nhún nhún mũi, trong không khí tràn ngập mùi thi thể rữa thúi gay mũi.

Hắn ta nhíu mày, mùi này khiến hắn ta cảm thấy không chịu nổi.

Sau khi đi một vòng chung quanh, hắn ta vẫn không tìm được vết tích Liễu Thi và hài tử, chỉ tìm được mấy con chó hoang to béo hung ác.

Không còn gì khác nữa.

Hắn ta âm trầm trở lại Bạch Hạc thành, đi dạo trong thành, hơi hỏi thăm tin tức Thái gia.

Ở Bạch Hạc thành, Thái gia cũng được tính là danh môn, trong gia tộc có một tên lão tổ Chân Nguyên cảnh đỉnh cao, trong ba năm nay chưa bao giờ xuất hiện, nghe nói dường như đại nạn của hắn ta sắp buông xuống, đã đóng tử quan, muốn nhất cử đột phá tới Tiên Thiên.

Hiện tại gia chủ Thái gia là Thái Dịch Vân, tam thiếu gia Thái gia là con thứ ba của Thái Dịch Vân, yêu thích vợ người khác, nội tiếng xấu xa trong Bạch Hạc thành. Có người nói rất nhiều nhân thê tướng mạo xinh xắn đều gặp phải độc thủ của hắn ta.

Chẳng qua Thái tam thiếu gia cũng coi như hơi thông minh và có nguyên tắc.

Nói hắn ta hơi thông minh là vì hắn ta không trêu chọc người có gia thế mạnh hơn hắn ta, không trêu chọc người có lai lịch cổ quái, chỉ tai họa những người địa phương hắn ta đã biết gốc tích!

Có nguyên tắc là vì chỉ cần đối phương không phản kháng, hắn ta sẽ không khiến người đó bị thương. Nếu như hắn ta chơi vui vẻ, hắn ta còn có thể thưởng cho ông xã đối phương một chút tiền.

Bàng Bân biết, khi Đỗ Nhất Khải nuôi đàn bà ở Bạch Hạc thành chắc chắn sẽ không dùng tên thật của mình.

Lấy hiểu biết của hắn ta đối với Đỗ Nhất Khải, đoán chừng nhị đệ sẽ dùng tên tuổi một thương nhân để chuộc thân cho Liễu Thi.

"Ngươi muốn làm gì?"

Trần Hạo cảm thấy bản thân không đoán được suy nghĩ của Bàng Bân.

"Báo thù giúp thê nhi của nhị đệ!"

"Ha ha ha..." Trần Hạo không nhịn được cười ha hả, hắn cười nửa ngày sau mới lên tiếng, "Xin lỗi, chuyện ngươi nói thật khiến ta cảm thấy buồn cười quá! Ngươi báo thù giúp thê nhi nhị đệ ngươi... Nhưng ngươi đừng quên mục đích ngươi tới Bạch Hạc thành. Đây đúng là chuyện buồn cười nhất ta nghe được gần đây, không nghĩ tới tuy rằng ngươi rất cặn bã, nhưng bản lĩnh kể chuyện cười lại lợi hại như vậy!"

"Không phải ta đang kể chuyện cười, ta thật sự muốn báo thù thay thê nhi nhị đệ!" Giọng điệu của Bàng Bân rất nghiêm túc.

"Ngươi nghiêm túc sao?"

"Ta rất nghiêm túc!" Bàng Bân tiếp tục giải thích nói, "Thê nhi Nhất Khải có thể chết trong tay ta, nhưng không thể chết trong tay người khác, ta giết nhị đệ và tam đệ vì bất đắc dĩ!"

"Tùy ngươi, ngươi vui vẻ là tốt rồi!" Bàng Bân muốn làm gì, Trần Hạo sẽ không rảnh quản. Hắn chỉ dặn dò một câu, "Như vậy ta cho ngươi một nhiệm vụ, giết người Thái gia, ngươi chỉ có thể sử dụng kiếm để giết."

"Thế nhưng, gia chủ Thái gia là một võ giả Chân Nguyên cảnh hậu kỳ, thực lực xấp xỉ ta."

"Ta mặc kệ, nếu ngươi không thể làm được sẽ phát sinh chuyện rất đáng sợ." Trần Hạo vừa mới dứt lời đã ý thức được trong lời nói Bàng Bân bao hàm ý khác, "Ngươi định giết cả nhà hắn ta?"

"Mục tiêu chủ yếu của ta là tam thiếu Thái gia, nhưng khi làm việc luôn phải suy xét tới khả năng xấu nhất có thể xảy ra, ta sẽ tận lực sử dụng kiếm để giết người!"

Bàng Bân không rõ ràng lắm, rốt cuộc chuyện rất đáng sợ kiếm linh Xích Huyết nói là đáng sợ tới mức nào, nhưng hắn ta không muốn nếm thử.

Hắn ta đợi ở Vân Hạc thành mười ngày, tu luyện《 Hoành Kiếm Quyết 》tới viên mãn, Trần Hạo rất là hài lòng với biểu hiện của hắn ta.

Chạng vạng, cửa Thái gia Vân Hạc thành có một người bịt mặt lưng đeo trọng kiếm, một cước đạp cửa sắt nặng nề của Thái gia.

"Có địch nhân!"

Có người hô lớn.

Bàng Bân nhấc trường kiếm, một câu cũng không nói, gặp người liền giết.

Bọn hộ vệ không người nào là đối thủ của Bàng Bân.

Cảm thụ được năng lượng trọng kiếm truyền đến, Bàng Bân cảm giác được khát vọng trước nay chưa từng có.

Đúng là hắn ta muốn báo thù giúp Liễu Thi, nhưng cùng lúc đó hắn ta cũng dự định lợi dụng năng lực Xích Huyết Ma Kiếm để tăng thực lực của bản thân mình.

Tay hắn ta nắm chặt thanh ma kiếm, không ai có thể áp chế khát vọng giết người của hắn ta.

Bàng Bân có thể ra tay với bất kỳ người nào, chỉ cần có lý do, hoặc có thể vốn không cần bất kỳ lý do gì.

"Ngươi là ai mà dám gây sự ở Thái gia ta!"

Người đến là một hán tử khôi ngô, lớn lên uy phong đường đường.

Lúc Hồng Hà Tam Quỷ giết người, người nói nhiều nhất là lão tam Diệp Đức Xương, người giết người chậm nhất là lão nhị Đỗ Nhất Khải.

Cho tới bây giờ, khi Bàng Bân giết người không nói chuyện nhiều, hắn ta chưa bao giờ dằn vặt đối thủ.

Hắn ta là người dứt khoát, cho nên hán tử khôi ngô kia bị ba kiếm của hắn ta đánh nát đầu.

Rất nhanh, toàn bộ Thái gia đều bị kinh động.

Gia chủ Thái gia mang theo mười cao thủ vây quanh Bàng Bân.

"Thái gia chúng ta đắc tội với các hạ lúc nào?"

Gia chủ Thái gia vừa nhìn thấy thi thể đầy đất, giận không kiềm được, nhưng vừa nhìn đã biết đối phương không phải hạng tầm thường.

Hắn ta muốn biết vì sao đối phương lại đến đây, mà bọn họ đã trêu chọc hắn ta từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play