Phó Viễn Minh trốn trong một căn phòng cũ nát, ngồi trong góc thở hồng hộc.
Bên cạnh hắn ta có hai bộ thi thể, đó là nguyên chủ nhân của căn nhà.
Vết trảo trên người Phó Viễn Minh còn đang không ngừng chảy máu, ngoại trừ vết trảo, trên lưng hắn ta còn cứng rắn trúng hai chưởng của Huyết Lang, nếu như thành vệ đến chậm hơn chút, sợ rằng hắn ta đã không chịu nổi.
Theo lý thuyết, tìm kiếm thành vệ binh là phương thức bảo vệ tính mạng tốt nhất, còn có thể lan truyền tin tức Huyết Lang chưa chết đi, khiến mưu đồ của Huyết Lang đổ hết xuống sông xuống biển.
Nhưng hiện tại hắn ta không tin thành vệ binh, càng không tin Lưu Dũng Minh.
Hắn ta luôn cảm thấy trong chuyện này tất có kỳ quặc, nhưng cụ thể là điểm nào kỳ quặc, hắn ta lại không nói ra được.
Dù sao thì hắn ta cũng cho rằng Lưu Dũng Minh không đáng tin.
Tỉ mỉ bày ra, tiêu diệt Hắc Vân trại, đánh chạy Huyết Lang, chắc chắn Lưu Dũng Minh có nghiên cứu rất sâu về tên Huyết Lang này, cũng đã từng giao thủ với Huyết Lang. Theo lý thuyết, một người tinh minh như vậy gần như không có khả năng bị Huyết Lang lừa gạt!
Như vậy gia chủ Bạch gia Bạch Vô Ưu lại càng không cần nói nhiều, trưởng tử của mình chết trên tay Huyết Lang, chịu nhục nhiều năm, lại được coi là nhân vật đứng đầu Thiết Thạch thành, kết quả Huyết Lang lại có thể giả chết thành công ngay trước mặt hắn ta...
Chẳng lẽ là Huyết Lang quá thông minh?
Nếu như Huyết Lang càng khôn khéo hơn cả Lưu Dũng Minh và Bạch Vô Ưu, Hắc Vân trại đã không bị công phá!
Dù sao thì giữa ba người Huyết Lang và Lưu Dũng Minh, Bạch Vô Ưu cũng có điểm đáng ngờ nặng nề, chân tướng như bị bao phủ trong một tầng sương mù dày đặc, Phó Viễn Minh hoàn toàn không thấy rõ.
Cho nên, hắn ta lựa chọn không tin bất cứ người nào!
Dù sao thì hắn ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Phó Viễn Minh nhìn về phía trường kiếm bên người, chí ít nó cũng là tồn tại tuyệt đối sẽ giúp đỡ mình.
Máu đã đông lại, Phó Viễn Minh chật vật kéo quần áo xuống, còn kéo theo mấy khối da, đau đến hắn ta mắng nhiếc thành tiếng.
Ban nãy hắn ta đã giết chủ nhà, trường kiếm tặng lại cho hắn ta một chút năng lượng, vết thương trên người đã bắt đầu vảy kết.
Đáng tiếc năng lượng quá ít, nếu như số lượng nhiều thêm một chút, nội thương của hắn ta cũng được chữa lành.
Chỉ có điều đây cũng là chuyện không có biện pháp, hiện tại Phó Viễn Minh đang nằm trong tình cảnh không thích hợp để rêu rao, hắn ta vốn định trốn tránh một hồi.
Ngồi xếp bằng dưới đất, hắn ta vận chuyển 《 Tật Phong Quyết 》 chậm rãi chữa thương.
Ngày thứ hai, cả ngày hắn ta không ra cửa, đến buổi tối, hắn ta lại thay đổi bộ quần áo rách nát, mang theo trường kiếm ra cửa.
Bóng đêm là thứ có tác dụng che chở tốt nhất, ra khỏi khu dân nghèo đen như mực, hắn ta leo tường xông vào nhà một thương nhân bán lương thực, hộ vệ trong nhà này chỉ là một đám thùng rỗng kêu to.
Thương nhân họ Bạch, tên Bạch Phú, là chi thứ Bạch gia Thiết Thạch thành, đặc biệt quản lý lương thực Bạch gia. Tuy rằng bán lương thực không lời bằng bán binh khí, đan dược, nhưng liên tục kinh doanh hai đời, Bạch Phú cũng tích lũy được không ít của cải.
Phó Viễn Minh từng tới tiệm lương thực của Bạch Phú để mua lương thực, kết quả khi về nhà ăn cơm, răng của hắn ta bị mẻ mất một miếng. Hơi kiểm tra một chút, cừ thật, bên trong gạo trộn lẫn không ít cát đá...
Kể từ ngày đó, Phó Viễn Minh đã ghi hận Bạch Phú!
Giống như tuyệt đại đa số người thường, đó là Phó Viễn Minh có vợ con, tuy rằng hắn ta chán ghét Bạch Phú, nhưng hắn ta không chọn trả thù mà chọn nén giận, sau đó từ từ quên việc này đi.
Ngày hôm nay Phó Viễn Minh cực đói chạy tới nhà Bạch Phú, đột nhiên nghĩ tới chuyện này.
Chủ động giết hơn trăm người, Phó Viễn Minh đã không phải đao phủ chỉ biết im lặng nén giận trước đây.
Vào phòng bếp ăn no nê, sau khi ăn xong, hắn ta mò tới phòng ngủ của Bạch Phú.
Trong giấc mộng, Bạch Phú bị đau đớn làm cho giật mình tỉnh giấc. Hắn ta vừa mở mắt ra đã thấy một bóng đen đứng bên giường hắn ta.
Hắn ta đang muốn lớn tiếng la lên, thế nhưng miệng hắn ta bị người bịt kín.
"Chớ lên tiếng, nếu như ngươi thốt ra tiếng ta sẽ làm thịt ngươi!" Phó Viễn Minh thấp giọng nói, "Hiểu không?"
Bạch Phú liều mạng gật đầu.
"Tốt!"
Phó Viễn Minh chậm rãi buông tay ra, theo thói quen cầm trường kiếm.
Quả nhiên Bạch Phú không thét lên nữa.
Bạch Phú là một người thông minh, hắn ta biết cho dù mình có gọi người cũng không làm nên chuyện gì.
Có thể tới gần gian phòng của hắn ta mà không làm kinh động bất kỳ người nào, chắc chắn thực lực của đối phương không tầm thường.
"Ngươi muốn đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu, ta cho!"
"Ta đến chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi nghe được tin tức về Huyết Lang không?"
Bạch Phú quay đầu nhìn lên, phát hiện đối phương dùng tay trái cầm kiếm, thấp giọng hỏi: "Ngươi, ngươi là tên Phó đao phủ kia?"
"Tin tức Huyết Lang không chết đã truyền ra ngoài chưa?"
Bạch Phú không nói gì, Phó Viễn Minh lại không muốn chờ đợi.
"Ta kiến nghị ngươi nên nói đàng hoàng, đợi lát nữa ta còn có thể đi hỏi những người khác, nếu như ngươi dám nói sai, ta bảo đảm sẽ khiến ngươi thể nghiệm được tư vị thiên đao vạn quả."
Bạch Phú bị hù tới túa mồ hôi lạnh.
Gần đây, đại danh của Phó Viễn Minh lan truyền khắp nơi, với tư cách là đao phủ, chắc chắn lăng trì cũng là một loại tay nghề hắn ta bắt buộc phải có.
Bạch Phú đã từng đứng ở xa xa chứng kiến Phó Viễn Minh lăng trì một tên tội phạm cùng hung cực ác!
"Nói cho ta biết, tin tức Huyết Lang không chết truyền ra chưa?"
Bạch Phú nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy nói: "Người của thành vệ nói Huyết Lang đã chết."
"Nói bậy!" Phó Viễn Minh tức giận nói.
Người bên cạnh Bạch Phú bắt đầu xoay người, Phó Viễn Minh nhìn chằm chằm một người phụ nữ khác nằm trên giường.
Hình như ả ta có dấu hiệu tỉnh lại.
Bạch Phú vén chăn lên, một tay chém vào gáy người phụ nữ, người phụ nữ trực tiếp xỉu.
"Ta xử lý giúp ngươi!" Hắn ta có chút bận tâm nói.
Phó Viễn Minh nhìn hắn ta: "Ngươi tiếp tục, ngươi thông minh như vậy chắc chắn biết ta muốn hỏi điều gì!"
"Người thành vệ nói, bởi vì ngươi không thể chấp nhận được chuyện lão bà nhi tử bị Huyết Lang giết, không chịu nổi cảm giác sợ hãi khi bị Huyết Lang để mắt tới, bị kích thích tới tinh thần tan vỡ, phát điên giết người lung tung..."
Bạch Phú khiếp đảm đưa mắt nhìn Phó Viễn Minh.
"Ta giết người lung tung?"
Phó Viễn Minh bị tức tới nở nụ cười.
"Không sai, bọn họ đã nói như vậy, còn nói tên sát nhân cuồng ma dùng kiếm bằng tay trái xuất hiện trong thành gần đây chính là ngươi!"
Chuyện này thì đúng là không phải oan uổng thật.
Phó Viễn Minh hít một hơi thật sâu hỏi: "Những người chung quanh khu phát sinh chuyện ngày hôm qua đâu?"
"Bọn họ nói đúng là có cao thủ thứ hai, có lẽ là người của Thiết Lang bang hoặc Hắc Hổ bang, bọn họ muốn trả thù ngươi. Dù sao ngươi cũng giết đi nhiều người của bọn chúng như vậy, thế nhưng chắc chắn người ấy không phải Huyết Lang. Dù sao thì nếu như người nọ là Huyết Lang thật, lấy thực lực của Huyết Lang lúc còn sống, ngươi không thể chạy thoát được, lại còn trốn xa như vậy, chỉ khi tìm được ngươi mới có thể tra được chân tướng rõ ràng, chắc chắn ngươi biết đối phương là ai!"
Mặc dù Huyết Lang đã "chết", nhưng dư uy vẫn còn đó, sự tích lúc hắn ta còn sống cũng còn đó.
"Ngươi còn biết cái gì?"
"Chỉ có chừng đó." Bạch Phú lắc đầu liên tục, "Ta biết không nhiều lắm, đều do người đến mua lương thực nói, nói thành vệ binh đang tìm ngươi ở khắp nơi."
Phó Viễn Minh im lặng không nói.
"Ngươi tin không? Chuyện Huyết Lang chưa chết!"
"Anh em, ta tin tưởng, ta tin tưởng, ta tin tưởng Huyết Lang thật sự chưa chết... Thế nhưng ta tin tưởng thì có ích gì?" Bạch Phú trưng ra vẻ mặt cầu xin nói.
"Ngươi thật tin tưởng?"
"Ách... Nắm tay người nào lớn, ta liền tin tưởng người đó!" Bạch Phú thấy Phó Viễn Minh đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm hắn ta, vội vã nói sang chuyện khác, "Lão đại, người nhìn thấy kẻ truy sát ngươi tối hôm qua đều đã chết sạch, không người chứng kiến, chỉ cần ngươi không đứng ra, ai dám nói Huyết Lang không chết? Ngay cả ta cũng hiểu được, buổi tối hôm ấy, có lẽ khả năng cao thủ hai đại bang phái đuổi theo giết ngươi khá thực tế, dù sao thù hận của các ngươi cũng quá sâu!"
"Ta đứng ra?" Phó Viễn Minh cười lạnh nói, "Hiện tại ta chính là "người điên", có người tin sao lời ta sao?"
Bạch Phú sửng sốt, lúc này hắn ta mới phát hiện, đây vốn là tử cục!
Phó Viễn Minh không đứng ra, hắn ta sẽ bị thành vệ phát lệnh truy nã, bị hai đại bang phái truy sát. Nhưng nếu hắn ta đứng ra, dù hắn ta có nói Huyết Lang không chết cũng không ai tin tưởng hắn ta, hắn ta vẫn sẽ bị hai đại bang phái truy sát, còn có thể bị thành vệ chém. Khi Phó Viễn Minh giết người của hai đại bang phái cũng không buông tha một số người đi đường "vô tội".
Trên dưới đều là đường cùng!
Trần Hạo ở trong kiếm, cảm thấy dường như mình đang xem một bộ điện ảnh huyền nghi đặc sắc... Bị bệnh tâm thần, màn gài bẫy quen thuộc, liệu pháp bất đồng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT