Xà ngữ gần như là giấy thông hành qua mọi cơ quan của Slytherin, chính vì vậy Tom mở bức điêu khắc hình bánh xe được khắc dưới đáy hồ rất dễ dàng, làm lộ ra một hành lang dát vàng vô cùng chói mắt. Hắn tưởng rằng Phòng Chứa Bí Mật chỉ có bấy nhiêu tượng đá kia thôi, giờ mới biết báu vật còn ở sâu bên dưới.
Vì phát hiện này mà Tom vô cùng sửng sốt, tuy rằng chẳng thể nhận ra bất cứ điều gì từ trên mặt hắn. Hắn nhìn hành lang, lại nhìn Harry lúc này đã ngồi bệt xuống sàn, giọng nói do dự hiếm thấy: “Cậu không đi xuống sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Harry dứt khoát lắc đầu, “Dưới đó đều là tài sản của cậu – nói chính xác thì là của Slytherin, tôi nghĩ chắc ông ấy sẽ có lời muốn nói với người thừa kế của mình.”
Tom không che giấu được sự kinh ngạc của mình nữa. “Ý cậu là Salazar Slytherin đang ở dưới này?”
Harry gật đầu. Cho dù chỉ là linh hồn nhưng vẫn là Salazar Slytherin. “Khi tôi đi xuống đó là rất lâu sau này, tôi không biết bây giờ dưới đó như thế nào.” Harry nói sự thật. Tuy rằng bây giờ Tom đã tin tưởng nó hơn trước kia, nhưng với những vấn đề mẫn cảm thế này nên nói thẳng ra thì hơn.
“Vậy cậu yên tâm mà tặng món quà sinh nhật này cho tôi sao?” Tom nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Harry, “Biết đâu dưới đó có cái gì nguy hiểm thì sao?”
“Đây chính là Phòng Chứa Bí Mật của Slytherin, mà cậu là người thừa kế của ông ấy!” Hơn nữa Slytherin còn dùng phép thuật huyết thống để cứu mạng cậu – những lời này Harry chỉ nói thầm trong lòng. “Hơn nữa, tôi tin tưởng năng lực của cậu; Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu đều có thể giải quyết được.”
“Tuy rằng dễ tin người thế này rất ngu ngốc…” Tom nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc của Harry, đột nhiên nở nụ cười. “Nhưng mà thẳng thắn mà nói, tôi thích quà sinh nhật này của cậu.” Nói xong không đợi Harry trả lời, hắn đã thả người nhảy xuống, sau đó bức điêu khắc bánh xe chậm rãi khép lại.
Harry ngây người nhìn bức điêu khắc hình bánh xe kia. Tom thật sự tin nó không hại hắn, hay là lo nó đi xuống cùng sẽ trở thành chướng ngại cho hắn đây? Hoặc là hắn tin tưởng, dù nó có nói dối hắn, hắn cũng có thể đối phó được với những vấn đề phát sinh?
Rốt cuộc hắn nghĩ thế nào? Harry phiền não vò tóc. Khi Tom không ở trước mắt nó, nó mới cảm nhận được nỗi hoang mang: lúc trước nó vô cùng tin tưởng vào kế hoạch này. Kế hoạch này khác xa với ý định liều mạng ban đầu của nó. Khi đó nó đánh cược tính mạng của mình, còn bây giờ thì là tính mạng của Tom. Cảm giác này không thể dùng từ ngữ để diễn tả được: giống như có một bàn tay vô hình kéo căng dây thần kinh của nó, khiến nó căng thẳng, vểnh tai, hết sức tập trung lắng nghe tiếng động từ bên dưới kia truyền lên – tuy rằng chẳng hề có tác dụng. Harry đột nhiên rất nhớ Bành Trướng Nhĩ của anh em sinh đôi nhà Weasley.
Trước đây nó tìm đủ mọi cách chọc giận Tom, chỉ vì một thứ vốn không biết có tồn tại hay không – niềm tin của hắn với người không thân thuộc. Mà bây giờ, nó mạo hiểm thay đổi lịch sử nói cho Tom biết bí mật của Phòng Chứa Bí Mật cũng là cố gắng vì một chuyện gần như không thể – kéo Tom về con đường đúng đắn.
Chuyện này rất khó, Harry phải thừa nhận. Chính nó đã nói bao nhiêu lần đều không thu được kết quả gì, bởi vì Tom vô cùng tin tưởng bản thân hắn có thể nắm giữ được tương lai của mình. Thực tế đúng như Tom nghĩ, chỉ cần hắn có mục tiêu, hắn sẽ đạt được dù bất chấp thủ đoạn; Khó khăn nhất là đả thông tư tưởng của hắn, khiến hắn nhận ra cái gì mới là thứ hắn thực sự muốn.
Harry chôn mặt vào giữa hai đầu gối. Không thể phủ nhận, bây giờ nó đang vô cùng căng thẳng, thậm chí còn căng thẳng hơn cả năm đó, khi nó đối diện với Voldemort, chỉ thẳng đũa phép vào hắn. Nó tin rằng nó là người muốn tìm hiểu những suy nghĩ mà Tom che giấu hơn bất kỳ ai, cho nên nó cũng hy vọng Tom có thể sử dụng tài năng của hắn vào những việc làm đúng đắn hơn bất kỳ người nào khác – hắn có thể nổi tiếng, hắn có thể được người người tôn sùng, hắn có thể thống trị cả thế giới pháp thuật này – chỉ cần hắn đừng dùng cách cực đoan, chỉ cần hắn không phân cắt linh hồn mình đến nỗi đánh mất lý trí.
Cho nên, đây chính là quyết định đó?
Cái gọi là ‘quyết định quan trọng nhất cuộc đời ngươi’?
Một tia sáng nhá lên trong bóng tối mịt mùng, một cây cầu bắc qua vực thẳm sâu hoắm, một làn sương trắng kéo dài đến tận nơi xa. Đây là chỗ nào? Harry đứng ở bên này cầu, căng mắt nhìn sang phía bên kia, nhưng nó không thấy được gì cả. Nó do dự, quay người nhìn khắp xung quanh, lớn tiếng la lên nhưng ngay cả tiếng vọng cũng chẳng nghe thấy. Cuối cùng nó quyết định thử bước lên cây cầu bằng đá màu trắng, nhưng mũi chân nó còn chưa chạm lên mặt cầu thì đã bị đánh thức.
“… Harry? Harry?” Harry mơ mơ màng màng mở mắt, sau đó phát hiện mình đã ngồi ngủ gật bên bờ hồ từ lúc nào. “Cậu vẫn ngủ được!” Tom cố tình vẫy vẫy mạnh tay, “Ngay sau khi vừa nói cho tôi một bí mật lớn, hơn nữa bí mật này còn bị chứng minh được những sự việc sau này, mà cậu vẫn có thể ngủ ngon như vậy!”
Harry không thèm để tâm đến cảnh tượng kỳ lạ nó thấy trong giấc mơ, vội đứng bật dậy, kiểm tra Tom từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt. Đến khi xác nhận hắn không thiếu một sợi tóc mới thở phào một hơi: “Merlin phù hộ, cậu không có việc gì.”
Tom đứng đó mặc nó kiểm tra. Sau đó hắn nói: “Salazar Slytherin muốn gặp cậu.”
“… Tôi á?” Harry kinh ngạc.
“Ừ, ngay bây giờ.” Tom bổ sung thêm thời gian.
Harry không hiểu gì. Nó cứ nghĩ chỉ cần Tom gặp mặt tổ tiên của hắn xong, nói không chừng mọi chuyện sẽ có khả năng thay đổi. Trên người nó không có huyết thống của Slytherin, nhưng Salazar Slytherin lại muốn gặp nó là vì chuyện gì? Nó cứ nghĩ mãi vấn đề này nên không phát hiện ra vẻ mặt của Tom đứng phía sau nó có chút khác thường.
Con người kỳ quái từ tương lai trở về này thật sự yêu hắn sao? Thứ tình cảm mà hắn chưa từng được cảm nhận? Tom mím chặt môi. Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Salazar Slytherin, cũng thừa nhận hắn đối xử với cậu bé mắt xanh này khác hẳn đám người kia. Nhưng đây chính là thứ mà hắn nghĩ rằng là nhược điểm của con người? Đây chính là điều mà lão Dumbledore vẫn luôn nói đến?
Chỉ có Harry không chút nề hà đối xử tốt với hắn, quan tâm hắn;
Chỉ có Harry mới bảo hắn đi về giữa đêm tuyết rơi, khoác thêm áo cho hắn;
Chỉ có Harry coi hắn là Tom, không phải là một học sinh có thành tích học tập xuất sắc, không phải là một Huynh trưởng thông minh, cũng không phải là người thừa kế của Slytherin, mà chỉ là Tom Marvolo Riddle.
Tom nhắm mắt lại. Chính hắn cũng không dám tưởng tượng lại có một ngày hắn vì thứ tình cảm yếu đuối đó mà cảm động. Lúc trước hắn hỏi Harry vì sao cậu thích hắn, lại chưa từng tự hỏi mình tại sao vẫn để cậu ở bên cạnh… Khi đó lẽ nào tiềm thức của hắn đã hiểu được?
Chỉ có tình cảm sâu đậm là chưa đủ. Người kia phải có năng lực nữa. Nếu là một Hufflepuff ngu ngốc thì hắn không cần. Nhưng Harry đã chứng minh cậu ấy có cả tình yêu bao la lẫn năng lực hơn người, ví dụ như làm những bài tập các giáo sư yêu cầu dễ như trở bàn tay, ví dụ như thao tác thuần thục trong lớp học Độc Dược, ví dụ như Thần Hộ Mệnh của bọn hắn giống nhau như đúc [Slytherin: Ngươi còn nói các ngươi không phải tâm linh tương thông?]…
Trên mặt Tom rốt cuộc cũng nở nụ cười sáng lạn thật tâm lần đầu tiên trong cuộc đời. Hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào hoặc thứ tình cảm nào trở thành nhược điểm của hắn. Cho nên, Harry Potter…
*
Sau kỳ nghỉ Giáng Sinh, học sinh lũ lượt trở về Hogwarts. Một vài Tử Thần Thực Tử tặng lễ vật cho Tom, Tom đều không từ chối. Chỉ có Harry biết, hắn chẳng thèm mở ra mà thẳng tay ném xuống gầm giường. Thì ra thói quen không thèm đếm xỉa đến ý tốt của người khác đã có từ lúc này, Harry nhớ tới những bức thư tình, hộp sô-cô-la bị Voldemort sau này ném đi.
Trong căn phòng bí mật dưới Phòng Chứa Bí Mật, Salazar Slytherin dùng một thái độ trịnh trọng nhất của một linh hồn, hy vọng Harry có thể luôn đứng bên Tom. “Hắn cần ngươi, ta nghĩ chính hắn còn chưa nhận thức được tầm quan trọng của việc này.” Slytherin đã nói như thế.
“Cậu không mở ra xem sao?” Harry nghĩ đến lời Slytherin nói với nó, nhắc nhở Tom. Về phần nói cảm ơn gì gì đó, vẫn là miễn đi… Voldemort cảm ơn Tử Thần Thực Tử? Đó là ngày tận thế? Hay là ngày Merlin tái sinh?
Tom nâng tầm mắt từ dưới quyển sách dày lên liếc nhìn Harry [trên gáy sách có ký hiệu hình bánh xe màu bạc], sau đó lại cúi đầu xuống: “Không cần xem cũng biết là thứ gì. Bọn chúng cứ tưởng đem những thứ kỳ lạ quý hiếm đến là có thể giúp tôi mua vui… Chẳng có gì hay ho cả đâu, thứ có giá trị nhất cũng chỉ có mấy đồng bạc cắc.”
Thấy Tom hoàn toàn không có ý ngăn cản mình, Harry quyết định tự mở ra xem. Nó vung đũa phép, lôi mấy cái hộp dưới gầm giường Tom lên, dùng thần chú mở ra. Bên trong có mấy quả trứng rắn hóa thạch màu hồng chói mắt [Harry nhận ra đám trứng này được bảo quản bằng tro núi lửa], một miếng vàng ròng được trạm khắc sao chiếu mệnh vô cùng tinh xảo [Tom dĩ nhiên là không cần sao chiếu mệnh gì đó, hắn không có một chút hứng thú nào đối với Tiên tri cả], một túi cực bự chứa đầy những đồng Galleons [còn kèm cả một chìa khóa căn hầm ở Gringotts], thậm chí còn có cả một mô hình Tiên nữ nữa [Muggle thì gọi là búp bê tình yêu bơm hơi]…
Sắc mặt Harry hết xanh lại trắng. Nó có thể đoán được thứ này là do ai tặng, thế nhưng, so với việc tặng tiền vàng của Mulciber, hành động của Malfoy quả thực chính là nịnh bợ trắng trợn nhất. Lúc này nó chợt cảm thấy may mắn, Draco Malfoy rất đáng ghét, nhưng ít nhất nhân phẩm còn tốt hơn ông hắn nhiều – đấy là nói nếu gia tộc Malfoy có cái gọi là nhân phẩm.
Nó không lên tiếng nói gì nữa khiến cho Tom lại từ cuốn sách nhìn sang tấm lưng nó. Harry đang ngồi ở trên giường, tay siết chặt tấm giấy da dê, vẻ mặt đanh lại. “Tài khoản Gringotts? Xem ra cuối cùng Mulciber cũng biết đeo theo một túi đầy tiền vàng Galleons là chuyện phiền phức thế nào.” Tom giễu cợt nói. Đột nhiên phía giường bên kia vang một tiếng rên rỉ của phụ nữ. Hắn ngồi thẳng người nhìn sang liền hiểu ra vì sao sắc mặt Harry lại khó coi như vậy. Một cô gái khỏa thân đang vặn vẹo thân mình, õng ẹo tạo đủ loại dáng, còn vẩy vẩy mái tóc màu bạc, hành động như đang mời gọi hãy vuốt ve cơ thể của ả. Vì Harry là người mở gói quà ra, cho nên cô ả nhận người đầu tiên mình nhìn thấy chính là chủ nhân.
Lửa giận dâng lên trong lòng, nhưng Tom che giấu rất tốt. “Khẩu vị của Abraxas càng ngày càng khủng hoảng, lần này lại là Tiên nữ.” Giọng điệu của hắn như đang bình luận chuyện thời tiết vậy, hắn nằm xuống, nhưng khóe mắt vẫn chú ý Harry bên này.
“Ý cậu là…” Harry ép mình không nhìn ả Tiên nữ kia nữa nói, “Malfoy vẫn tặng những thứ này cho cậu?” Tặng những thứ như búp bê tình yêu? Hay là những cô gái quyến rũ? Tuy rằng biết Tom không thèm để ý đến mấy thứ này, nhưng Harry càng nghĩ vẫn càng nổi giận.
“Tôi nhớ hình như dưới gầm giường còn mấy rương nữa, nếu cậu hứng thú thì có thể xem.” Tom lại cúi đầu đọc sách. Xem ra hắn không cần phải lo lắng đến ảnh hưởng của Tiên nữ, nhìn sắc mặt xanh mét kia của Harry thì chẳng có vẻ gì là cậu ấy bị quyến rũ cả.
Harry vẩy đũa phép một cái, ả Tiên nữ đang càng lúc càng làm những động tác táo bạo lập tức bay về trong rương. “Sao cậu biết khẩu vị của Malfoy càng ngày càng khủng hoảng?” Nó bình tĩnh hỏi, đồng thời kinh ngạc bản thân lại vì ghen mà nổi nóng.
“À, thứ đầu tiên bị tôi hủy đi, về sau thì không cần xem cũng biết. Chắc là hắn nghĩ những thứ hắn đưa chưa đủ sức hấp dẫn, không phải mấy quà tặng đó có vấn đề… Cậu làm gì thế?” Tom đang nằm ở trên giường đọc sách, chợt một bàn tay vươn tới, giật lấy quyển sách hắn đang cầm. Không biết Harry nhảy sang đây từ lúc nào, chân trần trèo lên giường hắn. Tom liếc mắt nhìn sàn nhà trống không, trêu chọc: “Nếu Abraxas biết kết cục của những thứ đồ hắn tặng, hẳn là sẽ vô cùng thất vọng…”
Sắc mặt Tom vẫn tái nhợt như bình thường, nhưng giọng điệu của hắn đầy sự tiếc rẻ, mắt hơi nheo lại, nụ cười giả lả quen thuộc thêm một chút ngả ngớn, phóng túng. Harry lập tức hiểu ra, hắn cố tình không ngăn cản nó xem lễ vật hắn được tặng, về sau còn đổ thêm dầu vào lửa. Tính cách xấu xa này thật giống hắn về sau, luôn chọc nó nổi khùng.
“Được rồi, cậu lại thắng.” Harry lầm bầm. Một tay nó cầm quyển sách, một chân quỳ trên giường, thân thể hạ thấp xuống, muốn hôn lên khuôn mặt đẹp trai lúc nào cũng tỏ vẻ lãnh đạm kia. Thứ khiến lửa nóng trong nó sôi trào không phải hình nhân Tiên nữ, mà chính là khuôn mặt lạnh như băng luôn che giấu suy nghĩ trong lòng này.
Tom không nhúc nhích ngồi đó, nhìn nó càng lúc càng áp tới gần. Ngay trước khi môi Harry chạm tới môi hắn, hắn đột nhiên vươn tay kéo mạnh người kia. Mà Harry không ngờ hắn lại làm như thế, cả người ngã dúi vào lòng hắn, quyển sách trong tay rớt ‘bịch’ xuống đất.
Đèn trong hầm vụt tắt, chỉ có ánh sáng leo lét từ lò sưởi âm tường chiếu lên quyển sách bị mở bung ra dưới sàn. Trong bóng tối vang lên những tiếng sột soạt rất nhỏ, lúc dâng cao như thủy triều, lúc lại khẽ khàng như sóng vỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT