*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dù thế nào đi nữa thì trong khi Harry còn đang bộn bề tính toán, trận đấu Quidditch đầu tiên giữa hai đội Gryffindor và Slytherin đã bắt đầu đến gần. Tiết trời hệt như những gì chú Sirius nói: càng ngày càng tệ. Giữa tiếng sấm rền vang có thể nghe được tiếng gió quất vun vút vào cửa sổ, còn có tiếng cây cối ngã rạp ngoài Rừng Cấm. Mỗi hạt mưa như những viên đạn gõ lộp bộp vào tấm kính, sau đó nối đuôi nhau thành từng dòng từng dòng chảy xuống bệ cửa sổ.

Hôm nay trận đấu sẽ diễn ra. Mới sáng sớm mà Harry đã bị trò đùa dai của con yêu tinh Peeves đánh thức. Bực mình muốn chết! Ngay cả chút chuyện cỏn con ấy mà quán tính lịch sử cũng không thể tha cho nó hay sao? Sau khi bị gió thổi cho lạnh lẽo toàn thân, Harry nhắm chừng mình có muốn ngủ lại cũng chẳng được, nên đành miễn cưỡng đứng dậy. Rời giường, thay quần áo, tất cả tiến hành trong yên lặng. Cuối cùng, khi cầm cây Tia Chớp trên tay, Harry không nhịn được mà quét mắt về phía chiếc giường nằm tít trong cùng còn đang buông màn kia một cái. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu nó: hắn ta liệu có đến xem không? Xem nó chơi Quidditch? Nhưng rồi Harry nhanh chóng quyết định nó sẽ không đi nghiên cứu đáp án mấy vấn đề này.

Vừa ngáp vừa bước xuống cầu thang xoắn ốc, Harry ngạc nhiên phát hiện lò sưởi trong phòng sinh hoạt chung đã sớm hừng hực cháy – có người dậy còn sớm hơn nó. Một cậu bé tóc đen ngồi bên cái ghế bành sát lò sưởi, torng tay là một quyển sách đang mở, nhưng đầu lại hướng về phía cửa sổ, giống như đang nhìn thời tiết mà ngẩn người. Nghe tiếng chân Harry xuống lầu, cậu bé kia bừng tỉnh, quay đầu lại liền thấy Harry đang đứng dưới chân cầu thang theo dõi mình.

“Sớm nhỉ…” Tom nhìn áo chùng Quidditch đỏ tươi trên người Harry: “Thời tiết không tốt lắm đâu…” Loại thời tiết chết tiệt này, hi vọng Harry lần này nhớ dùng mấy cái bùa phép hữu hiệu, chứ đừng như lần trước chạy ra khỏi Mật thất mà chỉ mặc có mỗi bộ đồ ngủ, còn đứng ngoài bức tranh Bà Béo cả nửa tối. Bây giờ gió lớn như vậy, mà cậu ta lại gầy như vậy… Tom hạ quyết tâm, cúi đầu lật một trang sách.

Harry cũng chẳng buồn nói gì, chỉ qua loa gật gật đầu, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ thầm: Nhìn bộ dạng này của cậu ta thì chắc lại cả đêm không ngủ rồi… Tom nói xong thì cắm đầu đọc sách, hình như không quan tâm việc Harry có trả lời hay không. Nó tuy rằng vẫn còn tức giận với những hành động của Voldemort tối hôm qua, nhưng cái cảm giác mất mát này là thế nào? Ngồi xuống một cái ghế bành khác gần chỗ lò sưởi, khắp đầu óc Harry chỉ toàn những hình ảnh chẳng liên quan gì đến trận Quidditch sắp tới: rổ bánh mì với mứt hồ đào, mấy bùa phép chống nước chống lạnh, một điểm đen nhỏ xíu trên khán đài…

Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu, hai tiếng đồng hồ trôi qua đặc biệt lâu. Đợi được đến giờ ăn điểm tâm chẳng dễ dàng chút nào, nên khi đúng giờ Harry liền chạy vụt qua phòng sinh hoạt chung, hướng đến chỗ bức chân dung Bà Béo. Tom nãy giờ vùi đầu vào sách vở cũng bất ngờ ngẩng đầu lên, với lấy cây đũa phép rồi lẩm nhẩm vài chữ.

So với dự đoán của Harry thì trận đấu này dễ ăn hơn nhiều. Ngoại trừ việc thời tiết quá xấu khiến cho Truy thủ của cả hai đội đều bay chậm lại, tất cả các phương diện khác đều hoàn hảo. Không còn cặp mắt kính vướng víu, tầm nhìn của Harry lại càng thêm rõ ràng, khiến nó có thể tùy thích mà thực hiện những động tác phóng nhanh, lướt nhẹ hoặc thắng gấp mà không cần bận tâm đến việc giữ kính trên sống mũi. Cây chổi mới của nó giữa mưa rền gió dữ bày ra tốc độ và tính ổn định không gì sánh được, sở hữu hết thảy những gì một cây chổi tiên tiến nhất thế giới cần phải có. Hơn nữa, có một chuyện nằm ngoài dự đoán của Harry: nó không cảm thấy cây chổi của mình bị người khác đụng tay đụng chân gì cả, nhưng trọng lực tác dụng lên cây chổi lại lớn hơn, khiến việc di chuyển giữa bầu trời giông bão cũng vững vàng hơn.

Ở phút thứ mười chín, Harry thành công bắt được trái Snitch vàng, khiến cả đội Gryffindor vô cùng cao hứng vì đã đánh bại đội Slytherin. Mà bên Slytherin, tuy rằng nhìn qua không hề cam lòng, nhưng cũng không có ai muốn tiếp tục trận đấu trong cái thời tiết ác liệt như thế này cả.

Đến lúc cả đội Gryffindor cùng hò hét mà đáp xuống sân cỏ, cụ Dumbledore đã cầm theo một cây dù lớn bước xuống từ khán đài dành cho giáo sư đến chúc mừng tụi nó. “Tuyệt cú mèo!” Thầy nói như vậy. Nhưng Harry cực lực hoài nghi, dưới loại thời tiết cực đoan như vậy, đến nó còn không nhận ra được diễn biến trận đấu thì một người ngồi trên khán đài có thể quan sát được bao nhiêu? Thế nhưng giáo sư McGonagall đứng bên cạnh cụ thì hình như quá mức kích động, bà ôm chầm lấy mấy thành viên đội Gryffindor. Thầy Snape đứng bên kia, thật là khó mà nói được giữa gương mặt thầy với thời tiết hiện giờ cái nào xấu hơn cái nào.

“Chà, bùa chú rất hoàn chỉnh đó Harry!” Giáo sư Mc Gonagall quả nhiên quá xúc động, đến khi ôm Harry bà mới phát hiện ra bộ đồ khô rang của nó. Mặc dù nước mưa vẫn điên cuồng dội xuống bờ vai của nó, nhưng chất vải lại không hề ẩm ướt.

“Đúng vậy. Bùa trọng lực cũng rất tốt, Harry à, có vẻ như giáo sư Rold dạy trò không ít thứ tốt đâu nhỉ…” Lời nói của cụ Dumbledore dường như mang theo nhiều tầng nghĩa, còn ánh mắt cụ thì tập trung vào cây Tia Chớp Harry đang cầm trên tay. “Đây quả là một cây chổi tốt, phải không Harry?”

Harry không chú ý đến lời nhận xét của cụ Dumbledore về cây chổi, tâm trí của nó còn đang trôi theo những lời phía trước. Lúc nãy cụ Dumbledore nói cái gì nhỉ? Bùa trọng lực? Nó chỉ làm mỗi phép chống nước và giữ ấm thôi mà? Nhưng nếu cụ Dumbledore đã nói vậy, tức là ắt hẳn phải có…

Đột nhiên, cái câu Tom nói buổi sáng “thời tiết không tốt lắm đâu” bỗng lóe lên trong đầu nó. Ngoại trừ hắn ra, Harry dám chắc không còn ai khác có thể không một tiếng động thực hiện bùa chú lên cây chổi nó còn cầm trên tay. Nó quay phắt đầu về phía khán đài, nhưng trời mưa quá nặng hạt, khiến tầm nhìn của nó chỉ thấy được vài bóng người lờ mờ qua màn mưa.

Cụ Dumbledore đứng ngay cạnh Harry, nên mọi động tác của cậu cụ đều để ý đến. Chiếu theo hướng mà Harry vừa nhìn thì đó là khán đài của nhà Gryffindor… Tình hình hiện tại là thế nào đây? Một cái nhíu mày xuất hiện trên gương mặt cụ Dumbledore.

Hai tuần trước khi học kì kết thúc, bầu trời bỗng trở nên trong vắt lạ thường, lộ ra cái màu lòng trắng trứng ngon mắt. Kì nghỉ đã sắp đến khiến cho ai ai cũng lộ vẻ chờ mong, cả tòa lâu đài được bao phủ trong một bầu không khí Giáng sinh nhộn nhịp. Hermione quyết định sẽ ở lại Hogwarts, Harry thầm biết cô bé mặc dù đã tuyên bố sẽ không bao giờ quản chuyện giữa nó và Tom nữa nhưng thật ra vẫn không yên lòng. Đối với chuyện đó, Harry cực kì cảm kích người bạn thân này của nó, nhưng chuyện giữa nó và Voldemort không ai có thể nhúng tay vào được.

Vào tuần lễ cuối cùng của học kì, tụi học trò có được một chuyến đi thăm làng Hogsmeade. Chú Sirius vẫn hẹn tụi Harry ở quán Ba Cây Chổi, lời lẽ trong thư có vẻ như chú đang rất vui. Đến khi gặp mặt rồi nó mới biết nguyên nhân: chú Sirius giành được cơ hội làm người đầu tiên tặng quà Giáng Sinh cho nó.

“Thế nào hả Harry? Tại cái đó hình như hơi nặng, cú mèo mang không được, cho nên chú tự mình mang đến cho con.” Chú Sirius rất hoan hỉ đặt một cái gói to tổ chảng lên bàn, chiếm hết diện tích không chừa chỗ nào, khiến cho tụi nhỏ đành phải cầm mấy chai bia bơ trong tay.

“Là cái gì thế ạ?” Harry tò mò hỏi. Hermione ngồi bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt thắc mắc.

Chú Sirius vừa cười vừa nháy mắt vài cái, Hermione vội vàng giựt lấy chai bia bơ của Harry, để cậu nhỏ rảnh tay mà bóc quà. Harry nhanh chóng lột phăng lớp giấy da bao bên ngoài, và hiện ra trước mắt ba người là một mô hình lập phương. Bên trong mô hình có khá nhiều “người” mặc áo chùng chơi Quidditch đủ màu khác nhau đang bay lên lượn xuống, vài trái banh phóng vun vút giữa các cầu thủ, bên dưới mặt sân còn có cả khán đài và bãi cỏ xanh.

“Mô hình Quidditch toàn cảnh loại mới nhất trị trường đấy!” Chú Sirius tự hào khoe ra, rồi chỉ vào một loạt nút bấm bên dưới mô hình, chú giải thích: “Có thể thay đổi chiến thuật cho mỗi cầu thủ theo ý mình nha, tiến hành thực chiến nữa. Nhưng mà có trái Snitch bay theo quỹ đạo có sẵn. Bên trong có ghi lại trận đấu kinh điển trong Cúp Quidditch Thế Giới nữa, tụi con có thể xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng được.”

Harry tròn mắt. Cái mô hình này tiên tiến hơn cái bảng đen cũ xì của anh Wood không biết bao nhiêu lần: hình tượng cụ thể, còn có thể mô phỏng chiến thuật của đối phương để tập thử nữa… “Cái này tuyệt thật!” Nó xuýt xoa: “Con cám ơn chú, chú Sirius.”

Chú Sirius phất tay. “Chỉ cần con thích là được rồi.” Nhìn thoáng qua Harry và Hermione, Sirius như chợt nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, sao chỉ có hai đứa con thôi vậy? Tom đâu?” Tuy rằng hắn không thích ánh mắt thằng nhóc ấy nhìn Harry, nhưng với một người vừa thâm vừa sâu như vậy, Harry có khả năng tách ra đi riêng một mình sao?

Hermione nãy giờ vẫn đang tán thưởng cái mô hình, nghe được câu hỏi của Sirius đã định nói gì đó, nhưng cô bé chưa kịp mở miệng đã bị Harry giành trước: “Cậu ta lần này bận việc không tới được.”

“Chà…” Sirius nhìn nhìn Harry, lại nhìn nhìn Hermione, có chút đăm chiêu suy nghĩ. Tụi nhỏ cãi nhau sao? Hắn vốn dĩ muốn nói con trai chơi với nhau lâu lâu cãi nhau là chuyện bình thường, vài ngày sau là quên hết ấy mà, nhưng rồi hắn nhớ đến cái vẻ mặt của Tom lần trước. Tuy rằng Sirius không phải loại người kì thị đồng tính luyến ái gì, nhưng Harry còn vẫn còn nhỏ, biết đâu sau này con trai đỡ đầu của hắn gặp được mấy cô gái tốt người đẹp nết thì thế nào? Đừng tưởng hắn không chú ý thấy cái vẻ đượm buồn pha lẫn thất vọng của Harry lúc nó trả lời… cho nên Sirius ngậm miệng không nói thêm gì cả. Sao người khiến hắn phải đau đầu lại nhiều như vậy chứ? Trong nhà vẫn còn một tên nữa kìa…

Kì nghỉ đã đến, ở lại Hogwarts chỉ còn có Harry, Tom và Hermione, cả tòa tháp Gryffindor nhất thời yên tĩnh lại không ít. Bởi vì đăng kí quá nhiều môn mà bài tập của Hermione bày đầy khắp ba mặt bàn. Harry chọn lấy một cái ghế bành êm ái cạnh lò sưởi để làm bài tập, còn Tom thì chưa bao giờ thấy cậu ta để bụng chuyện bài tập. Cậu ta lúc thì ở thư viện, lúc thì trong phòng sinh hoạt chung, nhưng đặc điểm chung dễ thấy bao giờ bên cạnh cũng có một chồng sách tham khảo lung lay như sắp đổ.

Harry rất muốn hỏi cậu ta về chuyện bùa Trọng lực, nhưng mấy lần nó đều phải kìm lòng lại. Nếu cậu ta xác nhận thì thế nào? Bầu không khí giữa hai đứa nó đã đủ phức tạp rồi, cho nên cả hai cùng ăn ý che dấu tâm tư, gặp nhau cũng xem như không biết cho đỡ mất tự nhiên.

Vào buổi sáng của Lễ Giáng Sinh, Harry bị một trận lắc lư làm tỉnh cả ngủ.

“Harry, Merry Christmas! Quà của cậu này!” Có người đặt một thứ gì đó lên giường của nó. “Merry Chirstmas!” Harry mơ mơ màng màng trả lời, ngồi dậy dụi dụi mắt mới phát hiện thì ra là Hermione. Cô bé vẫn đang mặc áo ngủ, sau khi thả Crookshanks lên giường của Seamus, cô bé cũng ngồi xuống một chiếc giường gần đấy.

Hermione tặng nó một cây viết lông ngỗng cực kì xinh đẹp. “Cám ơn cậu, Hermione.” Phần lông vụ mềm mại không cẩn thận quét đến mũi Harry, khiến nó hắt xì. “Xem ra sau này mỗi lần xài cây viết của cậu tớ phải cẩn thận hơn mới được.” Sau đó, Harry kinh ngạc phát hiện món quà của gia đình Dursley thế mà là cả một chiếc áo khoác len cashmere. Sờ lên chất vải mềm mượt, Harry nhất thời như đang sống trong ảo cảnh: nhà Dursley chưa bao giờ đưa cho nó bất cứ thứ gì có giá trị vượt quá mười xu, bình thường thì chỉ có vài cây tăm bông. Dạo gần đây quan hệ giữa nó với cả nhà Dursley có tốt lên chút ít, nhưng cùng lắm thì được một tấm thiệp Giáng Sinh như năm ngoái thôi chứ? Không khống chế bản thân được mà lật qua lật lại chiếc áo vài lần, lúc bấy giờ Harry mới chịu thừa nhận đây là sự thật.

“Là của nhà dì dượng cậu à?” Hermione đã từng được nghe nhắc đến nhà Dursley, lấy tấm thân gầy nhom ốm o của Harry ra mà xem thì chắc chắn ở nhà cậu ta không được đối xử tốt, nhưng món quà trước mặt lại đảo điên nhận thức bấy lâu của cô bé. “Len cashmere giá cũng không phải rẻ… Bọn họ sao dám mua làm quà cho cậu chứ…” Dường như nhận ra trong lời nói của mình có chút ý tứ không tốt, Hermione vội vàng ngậm miệng.

Kì thật thắc mắc của Hermione cũng chính là thứ Harry đang muốn hỏi. Lần gần nhất mà nó gặp mặt dì dượng mình là vào kì nghỉ hè, đúng dịp cô Marge đến nhà chơi. Nó lúc đó đã sắp sửa đóng gói đồ đạc bỏ nhà mà đi, nhưng ai ngờ Giáo sư Rold đột nhiên xuất hiện đến đón… Khoan khoan, hình như nó hiểu được rồi! Giáo sư Rold đến đón nó mang theo cả đoàn xe Rolls-Royce cao cấp từ tốn lăn bánh mà tới, còn đeo thêm cái danh công tước chuẩn quý tộc nữa, cho nên việc làm này của dì dượng có thể xem như hối lộ để Harry đừng có kể chuyện về cuộc sống trước đây của nó cho Giáo sư Rold nghe không?

Mối quan hệ khó chịu gai mắt giữa Harry với nhà dì dượng nó mất chục năm chưa cải thiện nổi, ấy là nó đã có một đời trải nghiệm rồi đó, vậy mà Voldemort mới xuất hiện đúng có một lần đã thu phục hoàn toàn. Harry có thể tưởng tượng được sau này dì dượng  khẳng định sẽ chẳng dám đổi sắc mặt hoặc sai nó làm cái này cái kia nữa, đánh đập nó thì càng khỏi phải bàn.

Harry còn nhớ lúc lên xe, nó có hỏi Giáo sư Rold một câu “tại sao lại đến”, và câu trả lời của người đó là đến chúc mừng sinh nhật nó. Nhưng chỉ đến chúc mừng sinh nhật thì có cần phải trưng cái danh hiệu cao quý đó ra một cách nổi bật thế không? Bây giờ ngẫm lại, hắn ta khi đó hẳn là cố ý làm thế nhỉ. Cố ý phô trương như vậy, cố ý tiết lộ thân phận cho gia đình Dursley biết, mục đích chính là để nhà dì dượng đối xử với nó tốt hơn một ít…

Harry bỗng thấy lòng mình nặng trịch. Quay đầu lại, chiếc giường bên cạnh đã sớm không có bóng người. “Tom lên Thư viện phải không?” Tuy hơi do dự, nhưng Harry vẫn quyết định mở miệng hỏi. Hermione nhướn một bên mày: “Hai cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cậu ta ở dưới lầu ấy.”

Lúc nào cũng thế! Lúc nào nó cũng phải mất thời gian rất lâu mới nghiệm ra được những quan tâm nhỏ nhặt nhất mà Tom dành cho nó. Ngươi muốn ta rời xa ngươi bằng cách nào đây? Harry cười khổ. Xốc chăn lên định bước xuống giường thì một cái hộp nhỏ lộc cộc lăn xuống sàn.

“Hình như là món quà của ai đó.” Hermione vừa suy đoán vừa nhìn Harry cúi người nhặt cái hộp quà lên.

Quà của chú Sirius chú đã tự đưa cho nó, vậy thì món quà này chỉ có thể của Voldemort. Harry xé nhanh lớp giấy bạc gói bên ngoài, lộ ra một chiếc hộp phủ nhung thiên nga xanh thẫm bên trong.

Hermione ngạc nhiên: “Cái hộp này giống như hộp trang sức, cái loại hộp đựng nhẫn ấy. Nhưng ai sẽ tặng cậu một chiếc nhẫn chứ?” Cô bé nhíu nhíu mày.

Harry không đáp lời cô nàng, bởi vì cái thứ bên trong chiếc hộp đã khiến nó ngạc nhiên đến líu lưỡi. Hermione nói đúng, nó quả thật là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bằng vàng ròng, trên mặt nhẫn có khảm một viên đá đen tuyền, bên trong còn khắc những hoa văn hình thù kì dị.

Chiếc nhẫn hồi sinh – một trong ba Bảo bối của Tử Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play